Quà vặt từ tiệm bánh mì #15: Bánh quy

English Trong số hai trăm mấy mươi bài đã đăng, loạt bài Quà vặt từ tiệm bánh mì khiến tôi tốn nhiều thời gian nhất nhưng cũng là những bài tôi hăm hở viết nhất. Quà vặt là những thứ quà ít tiền, và bạn sẽ nói dĩ nhiên rồi, một cô sinh viên cao học làm sao có thể tiêu xài xa xỉ cho một bữa tối ở The Slanted Door, The French Laundry, hay Chez Panisse cây nhà lá vườn được. Ừ thì tiền lương của tôi có ảnh hưởng ít nhiều đến những buổi đi chợ, nhưng thành thật mà nói, tôi không còn hứng thú lắm với những nhà hàng hạng sang. Một bữa ăn ở một nhà hàng hạng sang có thể gây cảm giác chói lòa như một buổi bắn pháo hoa, nhưng cũng giống như pháo hoa, cảm giác đó tan biến rất nhanh chóng. Việc trộn lẫn những nguyên liệu hảo hạng hay lạ lùng với nhau cũng chính là trộn lẫn văn hóa ẩm thực của nhiều nước với nhau, để rồi giống như một ly sinh tố hỗn […]

Continue reading Quà vặt từ tiệm bánh mì #15: Bánh quy

Quà vặt từ tiệm bánh mì #13 – Bánh xu xê

English Khi người ta vào giữa độ tuổi hăm, tự nhiên người ta bắt đầu nhận được đủ thứ thông báo cưới hỏi trong vòng bằng hữu. Đại học vừa xong thì phân nửa đám con gái tôi biết lục tục đăng danh sách quà cưới (wedding registry, phong tục phổ biến của đám cưới Mỹ tân thời) lên Facebook, và tôi nghĩ ừ thì người Mỹ họ vẫn mau chóng thế. Đến Giáng Sinh vừa rồi, một người bạn thân thời đại học bỏ cuộc họp lớp vì ngày trọng đại của anh ta đã đến bên Ấn Độ, và một người bạn thân khác thời trung học báo tin sét đánh là đã đính hôn, trong khi tôi cứ tưởng cậu còn lang thang trên các dãy phố của Thành Đô. Mấy tuần sau đó, hai đứa bạn hồi lớp 11 ở Việt Nam tuyên bố nội năm nay sẽ thành gia thất (không phải với nhau). Tôi hoác nhiên nhận ra một điều… …Tôi chưa viết về món ăn tiệc cưới nào cả, mặc dù tôi ăn cưới đã mòn răng :D. Thôi thì sao không mừng lễ Valentine năm […]

Continue reading Quà vặt từ tiệm bánh mì #13 – Bánh xu xê

Gánh quà ngày Tết ở Kim Sơn

English *Bài viết của Mẹ nhân Mồng Bốn Tết Tân Mão* Ngày còn ở Việt Nam, tôi ít khi ăn quà bánh bày nơi hè phố hoặc gánh đi bán rong, vì mẹ tôi quy định nghiêm ngặt rằng quà rong không được sạch sẽ lắm. Nhưng sáng hôm nay, tôi đã đùng đùng hối ông xã chạy lên nhà hàng Kim Sơn để ăn trưa, chỉ vì tối qua xem TV thấy người ta nói Kim Sơn có mở một đại hội ẩm thực đón Tết Tân Mão trong 9 ngày, với những thức ăn Việt Nam được đặc biệt bày bán trong quang gánh, thúng mủng như những thức quà rong ngày xưa, và vừa may, hôm nay là ngày chót của đại hội. Như thường lệ, Kim Sơn bày biện theo kiểu buffet, nhưng vì là ngày Tết nên nhà hàng được trang hoàng với nhiều hoa quả cùng những lời chúc mừng treo khắp nơi, và nhiều món ăn hơn mọi khi. Tôi thấy có thịt kho, dưa giá, bánh xèo, bánh cống, bánh bèo, bánh đúc. Cũng có vài loại xôi, bánh tét, và cả mứt Tết. […]

Continue reading Gánh quà ngày Tết ở Kim Sơn

Cơm phần ở Thanh Đa Quán

English *Bài viết của Mẹ nhân một bữa trưa ngon miệng* Ở phố Bellaire, nơi đông ngườii Việt nhất tại Houston này, có đến hai quán ăn mang tên Thanh Đa. Một là quán Bún Măng Vịt Thanh Đa, hai là Thanh Đa Quán. Tinh cờ tôi đã chọn Thanh Đa Quán để ăn trưa hôm nay, cũng vì nơi đây có bán cơm phần, một điều hơi hiếm thấy ở Mỹ. Có lẽ vì người đi ăn tiệm thường thích tự mình chọn món, hoặc nếu không biết chọn gì thì ăn buffet. Cơm phần ở giữa hai cách lựa chọn này. Với cơm phần, nhà hàng đã định sẵn thực đơn cho bạn: hai người thì 4 món, 4 người thì 5 món, 6 người thì 6 món v.v…. và dĩ nhiên là giá cả cũng khác nhau. Tính ra thì ăn cơm phần mắc hơn ăn buffet nhưng rẻ hơn thực đơn chọn từng món. Chẳng hạn như hôm nay, một phần cơm cho 2 người ở Thanh Đa Quán, gồm thịt vịt luộc chấm mắm gừng, gỏi ngó sen tôm thịt, canh chua cá bông lau, và cá bông lau kho […]

Continue reading Cơm phần ở Thanh Đa Quán

Sáng ra lót dạ bánh giò

English Thay vì chọn giữa cả chục loại cereal, con nít Việt Nam sáng ra có thể chọn giữa cả chục món làm từ gạo và thịt để nạp năng lượng. Người Mỹ khi nghe bạn nói bạn ăn thịt và gạo cho bữa điểm tâm, nhẹ nhất là họ sẽ cau mày. Nhưng họ lại quên nghĩ tới việc họ ăn sáng với nào bánh sừng trâu kẹp thịt (breakfast croissant), bánh mì kẹp xúc xích (kolache), bánh tráng Mễ cuộn khoai tây nghiền, xúc xích và trứng (breakfast burrito), bánh rán (pancake) phết bơ ăn kèm thịt ba rọi hun khói và xúc xích, và cơ man nào những món thịt và bột mì béo bổ khác. Bữa điểm tâm của người Mỹ và người Việt chung quy chỉ khác nhau ở chỗ lúa gạo hay lúa mì. Nếu không so đo từng calorie, hạt nào chẳng là hạt? Hơn nữa, một món ăn sáng Việt Nam như bánh cuốn chẳng hạn thường không có phô mai hay bơ nên nhẹ nhàng hơn món Tây gấp mấy lần. Đó là cho đến một ngày nào đó, McDonald’s chế ra McBanhCuon với đầy […]

Continue reading Sáng ra lót dạ bánh giò

Phở Rosie – Phần 2

English Phở ngon. Nước lèo đậm đà, bánh phở mềm sũng hương vị. Gấp một gấp phở bằng đôi đũa tre xài một lần rồi bỏ, hít một hơi dài cho khói phở ngọt đẫm gai lưỡi và xoang mũi. Mấy vòng hành tây xắt mỏng giòn giòn ngọt ngọt như miếng lá xách. Gầu và gân phải nói là hơi mềm quá, nhưng cũng lạ miệng so với sự khô khan của mấy lát thịt bò nạc và sự ngây ngô của bánh phở bột gạo. Phở Rosie không phải chỉ có phở. Tiệm có nhiều thứ lắm, đến nỗi có lần Mudpie tiên đoán là mai mốt ở đây bán cả mì ống và hamburger. Hiện thời thì cái thực đơn dừng ở mức vài chục món, cho tôi mất hết năm phút tần ngần ngó tìm món mình muốn gọi. Ba thì chẳng việc gì phải tìm, lần nào Ba cũng gọi cơm bò nướng. Màu sắc dĩa cơm coi đẹp ha? Chẳng biết nước gì đen đen trong cái chén nhỏ, có thể là nước tương rắc chút đậu phộng rang giã nhuyễn. Ba không chan nó vào cơm, tôi cũng […]

Continue reading Phở Rosie – Phần 2

Phở Rosie

English Ở College Station không có chợ Hồng Kông hay Bellaire (tương đương với chợ 99 và khu Bolsa của Cali), nhưng College Station có nhà hàng Việt Nam. Phở Rosie mở cửa cũng được đâu hai năm. Nhà tôi nằm trong lượt khách đầu tiên, và cô chủ tên Hồng thậm chí còn nhớ mặt tôi khi mấy tháng sau tôi quay lại với vài đứa bạn. Người tính hiếu khách. Bao giờ nhà tôi cũng ăn trưa sớm. Lúc đó vắng người. chứ cỡ mười hai rưỡi trưa thì tiệm bắt đầu tấp nập. Có những điều hiếm khi thay đổi: chúng tôi luôn ngồi ở cái bàn gần cửa ra vào nhất, và anh chàng người Mỹ đứng quầy tính tiền luôn có một nét mặt suy tư. Không phải là không than thiện, chỉ trông như anh đang nghĩ chuyện cổ phần chứng khoán gì đó. Dẫu gì, tiệm này cũng đầy cả sự giản dị ngày thường, người ta không phải cười chào một cách sáo rỗng để làm ấm không khí. Cái ấm lan tỏa từ những cái tô. Tôi chọn một tô phở lu bu […]

Continue reading Phở Rosie

Pie Are Square

English Trong nỗ lực yếu ớt để giảm tối đa chuyện gặp nắng, Dưa Chuột quyết định đi ăn trưa ở Pie Are Square, đối diện building Vật Lý. Mùa hè chỗ này cũng thưa khách. 11 giờ trưa mà chỉ vỏn vẹn gần hai chục người trong phòng ăn, thành ra đồ ăn cũng ít ỏi đi chăng? Có Pickles Deli chuyên bán sandwich, Olla Roja bán mấy món Mễ Tây Cơ, và Lucky 8 hay bán cơm hoặc mì Tàu. Nhưng hôm nay thì Lucky 8 chơi duy nhứt mì ống với thịt băm viên. Ừ thì mì nào cũng là mì. Được cái hộp cũng đẹp, khá hơn hộp nhựa xốp nhiều. Tôi mua kem, nhưng phải ăn kem trước khi ăn mì, không thì kem tan mất. Phần dĩa mì, người ta hay hỏi có muốn thêm phô mai bột parmesan không, bình thường tôi không thích rắc phô mai lên mì ống nhưng không biết sao hôm nay tôi lại gật đầu. Kết quả là dĩa mì ống ăn nghe chắc nịch như mì jajang (mì tương chiên) Đại Hàn ở tiệm Jin’s Café. Parmesan làm cho […]

Continue reading Pie Are Square

Categories

Archives