Sáng ra lót dạ bánh giò


Thay vì chọn giữa cả chục loại cereal, con nít Việt Nam sáng ra có thể chọn giữa cả chục món làm từ gạo và thịt để nạp năng lượng. Người Mỹ khi nghe bạn nói bạn ăn thịt và gạo cho bữa điểm tâm, nhẹ nhất là họ sẽ cau mày. Nhưng họ lại quên nghĩ tới việc họ ăn sáng với nào bánh sừng trâu kẹp thịt (breakfast croissant), bánh mì kẹp xúc xích (kolache), bánh tráng Mễ cuộn khoai tây nghiền, xúc xích và trứng (breakfast burrito), bánh rán (pancake) phết bơ ăn kèm thịt ba rọi hun khói và xúc xích, và cơ man nào những món thịt và bột mì béo bổ khác. Bữa điểm tâm của người Mỹ và người Việt chung quy chỉ khác nhau ở chỗ lúa gạo hay lúa mì. Nếu không so đo từng calorie, hạt nào chẳng là hạt?

Hơn nữa, một món ăn sáng Việt Nam như bánh cuốn chẳng hạn thường không có phô mai hay bơ nên nhẹ nhàng hơn món Tây gấp mấy lần. Đó là cho đến một ngày nào đó, McDonald’s chế ra McBanhCuon với đầy đủ phô mai, trứng, xúc xích, thịt hun khói, cả dưa chuột ngâm giấm (pickle) chưa biết chừng. Hy vọng là bột bánh cuốn mỏng quá không chứa nổi ngần ấy thứ.

Ngày ấy mẹ hay hò tôi ăn sáng khi hủ tíu, khi bánh cuốn, khi bánh giò trước khi đi học. Hồi đó tôi biếng ăn. Hồi đó ở Sài Gòn bánh giò người ta đẩy xe đi bán, mẹ thấy không chắc ăn chuyện sạch sẽ nên ít mua. Qua đến Mỹ bánh giò chỉ bán trong tiệm, tiệm xa nhà mấy mẹ cũng mua, vì tôi thèm.


Mỗi tuần cả nhà làm một chuyến xuống Bellaire, Houston, đến tiệm Giò Chả Đức Hương gom về ba bảy chiếc. Bánh giò ở đây hình trụ tam giác, lớp bột gạo dày nhưng không che kín hết phần nhân thịt băm nấm mèo bên trong. Nghĩ cho cùng, bánh giò chẳng qua cũng là một người họ hàng thô kệch của bánh cuốn, to hơn, dày hơn, tròn trịa hơn, vụng về hơn. Lớp bột nửa đục nửa trong, nửa lạt nửa ngọt giống như hạt cơm mới chín, gói gém với phần nhân thành vừa miệng. Bánh giò dễ dãi hơn bánh cuốn, có thể vừa bốc lá vừa ăn, không cần đũa, không cần nước mắm pha. Bánh giò ăn ngay cũng được, để một ngày ở nhiệt độ phòng cũng được, để tủ lạnh ba ngày rồi ăn cũng vẫn được. Nhưng bánh giò cũng dễ đổ vỡ như một cậu học trò hay phải thức trắng đêm, ăn bánh giò cứ bỏ vào mồm khỏi cần nhai.

Bánh giò cũng “nhẹ dạ” nữa. Trừ khi chơi luôn ba bốn chiếc một lúc, ăn bánh giò xong không bao giờ bạn phải gánh chịu cảm giác nằng nặng như ôm đá trong bụng suốt ngày đâu.

You will also like:

Leave a Reply

You can use these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

  

  

  

Categories

Archives