Category: California

  • Đi ăn gà chiên ở Kang Tong Degi


    Má hỏi một câu khó trả lời hết sức: tại sao chỉ mấy hốc bà tó có bán gà chiên Đại Hàn?

    Mà không phải kiểu hốc bà tó cửa miệng, nói tiếng hốc chứ nằm chung một dãy quán xá xập xình, đây là kiểu hốc chỉ mở lúc chiều tà, đơn thân độc mã giữa bãi đậu xe vắng tanh, hoặc ở một ngã tư có mấy em mặt mày vằn vện thuốc lá phì phèo, cái hốc có thêm lớp cửa sắt rất chi duyên dáng. Dù gì mấy em vằn vện kia trông cũng Đại Hàn, cái bảng hiệu cũng tiếng Hàn, nên có thể chắc mẩm tiệm này Hàn thiệt. Dù gì cũng là quán nhậu Đại Hàn. Nhưng hình sự quá. Nhiều khi đang đêm thèm miếng gà chiên không dám cuốc bộ tới đây…

    Ấy thế, nhưng mấy miếng gà chiên hành lá ở Kang Tong Degi (강통 돼지, phát âm là |Kang Tông Tuê Ji|) lại rất đáng đồng tiền bát gạo. Thực ra một dĩa vậy gà ít hành nhiều, bột là chính, nhưng ôi thôi chưa có miếng gà chiên nào thơm tho tươi tắn như miếng gà này, nhai một miếng vị chanh tươi toả ra ngát cả miệng, vị ngọt của nước tương pha đường sắt lại, vị hành lá chẻ sợi rất thanh.

    Mẹ của Kristen gọi đầy ắp bàn nào hải sản nào gà nào heo nào bò, tám món cả thảy cho ba người ăn, trong đó có món bossam (kimchi cuộn thịt ba chỉ) đủ phần hai người. Anh bồi nhìn lo lắng, hỏi chắc hông, nhiều lắm đó. (Dĩ nhiên sau đó ba người ôm về mấy hộp đùm đề, đi ăn với mẹ có khác. ;-)) Tuy “tuê ji” (돼지) nghĩa là heo, mấy món heo ở đây ngon nhưng không xuất sắc. Kwen chan thah, hai món haemul soondubu (해물 순두부, súp tàu hủ mềm với hải sản) và haemul pajeon (해물 파전, bánh xèo hành lá kiểu Hàn cũng với hải sản) quá được rồi.

    Giấy dán tường chi chít chữ Hàn cổ và bàn ghế xếp trong những ô riêng biệt cho khách ngồi cũng dễ thương.

    Address: Kang Tong Degi (강통 돼지)
    3702 Telegraph Ave.
    Oakland, CA 94609
    (510) 658-2998

    Súp tàu hủ mềm với tôm, mực và nghêu. Coi dữ dằn vậy chứ không cay lắm. Rất ấm bụng.
    Banchan (món kèm). Hồi nào giờ mới thấy một chỗ có tép rang. Măm măm.

    Cơm chiên kimchi. Trong lúc hào hứng làm rớt máy chụp hình vô ngay giữa cái trứng ốp la. Trứng bể tơi bời, kính nhoè như sương khói. Tấm hình thiệt nên thơ.
  • Những món mất đi


    Vậy là hết bánh flan. Cafe Giovanni trên đường Shattuck đã đóng cửa, 25 năm và giờ nó chỉ còn là một cái bảng tên không biết người ta sẽ gỡ bỏ khi nào. Tôi có ăn ở đấy một lần lúc lên cơn thèm mỳ Ý. Nó chẳng phải là một nhà hàng Ý tên tuổi trong vùng, nhưng nó đặc biệt. Cái gì cũ kỹ cũng đều đặc biệt cả. Gian trước có quầy bar. Gian sau có một lò sưởi lớn đặt giữa phòng, kiểu lò sưởi bằng gạch với gỗ thật và lửa thật lách tách reo. Người ta xếp bàn ăn chung quanh lò sưởi, hơi lửa tỏa ấm hừng hực. Đấy cũng là nơi duy nhất trong vùng có món bánh flan. Không phải bánh flan tuyệt cú mèo, nhưng có còn hơn không.

    Không biết tại kinh tế suy thoái hay tại sự tiện hóa của thực đơn nhà hàng cho vừa ý khách mà có nhiều món cứ dần rơi rụng vào quá khứ. Phở Hòa chẳng hạn, người ta mới vừa đóng cửa nó và thay vào đấy tiệm ăn Thái PunToh, dĩ nhiên bò kho của Phở Hòa cũng khăn gói ra đi theo cái tên quán, mà bò kho vốn đã hiếm thấy ngay cả ở San Jose. Rồi thì Bánh Cuốn Tây Hồ Số 9 ở Oakland vừa thay chủ. Duyên, cháu gái của người chủ cũ, làm mới cả tiệm từ nội thất trang trí đến thực đơn. Khách vào ăn đông hơn thấy rõ, có cả người da trắng. Nhưng thực đơn thì ngắn đi, và thiếu món bún mộc. Cô Duyên nói người ta thi thoảng mới gọi món ấy, được đâu một, hai lần mỗi hai tuần. Nấu làm chi cho cực cái nồi một món chẳng mấy ai quan tâm. 🙁

  • Anzu-shi


    Cái màu xanh dịu ngọt ấy nó lừa tôi, tôi vít cả muỗng cho vào mồm. Từ đó về sau mù tạc cải ngựa (wasabi) và tôi không nhìn mặt nhau. Cũng từ đó về sau, tôi cười khẩy khi nghĩ tới sushi, một thứ cơm nguội lạnh cuộn với rau củ cũng nguội lạnh, thêm mấy miếng đồ biển nhạt nhẽo và bán giá cắt cổ. Ừ thì giờ người ta vẫn bán nó với giá cắt cổ, và nó vẫn nguội lạnh, nhưng không biết sao tôi không còn thấy nó nhạt nhẽo nữa. Có thể vì bình trà bắp, vì chén rau trộn nhỏ với sốt mayonnaise Đại Hàn, vì sự chế biến phong phú, hoặc vì sự yêu thích bất kì cái gì Hàn Quốc (ngay cả đồ ăn Nhật do người Hàn Quốc làm), mà tôi thấy sushi của Anzu ngon ơi là ngon.


    Tôi viết về Anzu ở Berkeley hai lần rồi, nhưng sẽ là thiếu sót nếu viết về Anzu mà không viết về những món sushi của Anzu. Hầu như cái gì họ cũng có: sushi trần (nigiri), sushi cuộn (maki), sushi mặn, sushi chay, sushi thường, sushi chiên, sushi nướng, v.v. Ừ thì biết đây là sushi kiểu Tây (uramaki) với rong biển nằm trong, với những cái tên như Avatar hay Golden Gate, nhưng quan trọng là nó ngon. Nhà bếp còn cho bạn một chén súp miso, rau trộn, và một món khai vị nho nhỏ khác (đậu nành luộc (edamame), đậu phụ chiên, hoặc há cảo chiên) để lót dạ trong khi chờ món chính. Anzu sẽ là một trong những nơi đầu tiên tôi dẫn Sou đi ăn nếu lãnh sự quán Mỹ không từ chối visa du lịch của em chỉ vì lý do không đâu là em chưa có gia đình(!). Việc qua Mỹ một cách hợp pháp bao giờ cũng khó khăn. Thôi thì mình ăn mừng sinh nhật Sou tháng 9 bằng 9 hình sushi ha. 🙂


    Cuộn mực chiên (calamari tempura roll) – $4.99 – mực, dưa leo, trái bơ, thịt cua giả (kamaboko), chan sốt xoài và sốt mayonnaise cay


    Cuộn California chiên Đệ Nhị (California tempura Jr. roll) – $5.25 – lươn, phô mai kem (cream cheese)


    Cuộn tôm giòn (Crunchy ebi roll) – $4.25 – tôm (ebi), lươn, dưa leo, cuộn lại nhìn như con sâu róm mập ú. Ăn vui miệng nhưng mà hơi đau.


    Cuộn bí khô (kanpyo roll) – $2 – Cái này đơn giản mà đặc biệt ngon. Không biết người phơi (hay sấy) bí làm sao mà nó dai dai mằn mặn chua chua ăn rất bắt!


    Cuộn N’jin – $4.95 – da cá hồi chiên giòn rụm, trái bơ, dưa leo, thịt cua giả. Miếng da ca hồi ngon nhưng mùi vị có phần lấn át mấy thứ kia.


    Cuộn Vua Nhện (Spider king roll) – $5.99 – cua lột, phô mai kem, trái bơ, trên mặt là trứng cá chuồn (flying fish roe – tobiko) màu đỏ cam. Cái này hơi mặn, nếu bớt nước tương đi thì vừa ăn. Trứng cá chuồn để cho đẹp là chính chứ vị rất nhẹ.


    Cuộn khoai lang (sweet potato roll) – $5.50 – khoai lang chiên giòn, bên trên rắc mè, chan nước tương và mayonnaise.


    Cuộn nhiệt đới (Tropical roll) – $2.95 – măng tây bọc bột chiên với xoài hơi chín, rưới thêm sốt xoài.


    Sau cùng là Futomaki – $5.25 – cà rốt, dưa leo, bí khô, củ cải muối (takuan), và cái gì giống như thơm. 🙂

    Address: Anzu Japanese Cuisine
    2433 Shattuck Avenue
    Berkeley, CA 94704
    (510) 843-9236

  • Le Regal – Món cũ vị mới


    Nói tới ẩm thực Việt Nam, người Mỹ thường mường tượng ra những tô phở được bưng dọn gấp gáp giữa những ghế nhựa và bàn formica. Cũng là điều dễ hiểu. Người nhập cư thường quần tụ trong cộng đồng với nhau, nên nhiều món quốc hồn quốc túy chỉ có tại hàng quán trong khu vực cộng đồng. Một số ít người nhập cư sống lâu năm trong vùng đông có người bản xứ hoặc rành chuyện giao dịch làm ăn theo cách của người bản xứ, khi mở nhà hàng sẽ tìm cách thu hút những khách ăn trẻ tuổi thích thử món lạ. Nhưng người trẻ thường túi tiền cũng khiêm tốn nên chỉ có phở và những món mì bún dễ làm là có lợi cho cả đôi bên.

    Cái lý là vậy. Nhưng dò la một hồi thì thấy món pasta alla carbonara (mì trộn tiêu) của Ý không hề công phu hơn bún thịt nướng của ta, vậy chẳng nhẽ một cái tên Tây oanh liệt, một bảng quảng cáo giòn giã, hay chỉ là một sự quen thuộc kiểu sống lâu nên lão làng giúp cho món này nằm trong thực đơn sang trọng mà món kia thì không?

    Nói ra sợ người ta cười mình chảnh, nhưng lâu lâu con nhỏ lại thấy thèm một bữa tươm tất trong một nhà hàng xứng đáng với hai chữ “nhà hàng”. Nhìn quanh thấy vá sốt phô mai này với đống bột phô mai kia mà thấy ngán. Trong khi ẩm thực Viễn Đông sao lại thấy thanh tao.


    Có thể giá hơi bén một chút, nhưng này bàn phủ khăn trắng ư, đèn vàng ấm áp ư, thực đơn toàn tiếng Anh ư, lại không phải nghe tiếng hỉ hả trong bếp và giữa những người khách ăn hết sức “vô tư”. Ở đây chỉ có một người phụ nữ trung niên thoăn thoắt từ bếp đến bàn ăn, từ bàn ăn đến quầy thu ngân, tay hóa đơn tay tô đĩa nhanh nhẹn như con chim ruồi. Le Regal không quá nhỏ để thích hợp cho một người làm, nhưng cũng không có lý do gì để khách ăn phải than phiền về điều đó. Chúng tôi gọi món, dòm ngó bâng quơ dăm ba phút, nói dăm ba chuyện vặt trong ngày, vừa kịp Cô Chim Ruồi đem món ăn ra.


    Cơm chiên là một món dễ làm, chỉ cần chút thịt, chút trứng, chút đậu Hòa Lan, chút nước tương. Người nấu có thể tùy ý thêm bớt, không có một danh sách nguyên liệu nào cố định, cũng không có một chuẩn mực nào để đem ra so sánh ngoài việc vừa miệng hay không. Nên cơm chiên hầu như lúc nào cũng ngon. Nhưng nếu chẻ sợi tóc làm tám mà tính thì cơm chiên Le Regal nhỉnh hơn cơm chiên những nơi khác tôi từng ăn, chỉ nhờ mấy miếng thơm.

    Một dĩa cơm chỉ có vài ba miếng thơm cắt dày hình rẽ quạt thôi, nhưng vị chua chua ngọt ngọt không quá gắt cũng không quá nhạt của thơm len lỏi trong từng hạt gạo, tinh tế hơn nhiều một cái vắt chanh. Nhờ có thơm, đĩa cơm mỡ màng nào gà nào tôm nào trứng nào sò điệp nào thịt heo có phần đỡ tội lỗi. Một dĩa đầy ăn không hết đem về hôm sau hâm lại vẫn ngon.


    Nhà hàng không chỉ rộng rãi khoảng thịt thà mà còn cho bàn hai người chúng tôi đủ rau cho 10 người ăn. Trong khi những nơi khác chỉ dọn ra một nắm giá và ít cọng húng quế húng lủi, Le Regal dọn ra cả một khu vườn. Chúng tôi lúng túng cuốn xà lách với giá, rau thơm, và thịt bò nướng từ đĩa bánh hỏi, chấm nước mắm. Thiên đường.


    Khác với ở Việt Nam, bánh hỏi là chính, thịt là phụ, ở Mỹ người ta tin rằng ăn nhiều thịt và tránh xa tinh bột thì mới có thể giảm cân. Vì vậy, dĩa bánh hỏi Le Regal theo đúng nguyên tắc “mớ ba mớ bảy”: bảy cuộn bánh hỏi nhỏ hơn cuốn chả giò với ba xiên thịt nướng to bản như lá tre. Nhà bếp cũng phóng tay rắc hành phi khô và đậu phộng, nhưng nếu bạn không thích để thịt nướng dính líu đến họ hàng thực vật thì chỉ việc phủi chúng qua một bên.

    Cùng với Tomatina, Alborz, một tiệm ăn Mễ Tây Cơ, và Top Dog, Le Régal biến Center Street thành một con phố ẩm thực quốc tế, chỉ thiếu ragout kangaroo và kitfo nữa là đủ bộ năm châu.

    Giá cả (chưa tính tip): $26.23 – bữa tối cho hai người và leftover cho bữa trưa ngày hôm sau.

    Địa chỉ:
    Le Regal
    2126 Center Street (between Oxford & Shattuck)
    Berkeley, CA 94704

  • Nhớ quán Cafe Blue Danube


    Để nói cái này hông thôi quên: người ta cần phải đặt tên kẹo socola đơn giản hơn, sao cho người hay quên cũng vẫn nhớ được.

    Rồi, quay lại phần mở bài. Tui thích đọc thực đơn nhà hàng trước ở nhà để chuẩn bị tinh thần, để khỏi phải đi vô rồi đi ra trong một sự im lặng vừa ngại ngùng vừa thất vọng. Nói vậy, nhưng tui lại nhớ nhứt những nhà hàng tui tình cờ tìm ra. Mà tui cũng không nhớ làm sao mà tìm ra chỗ đó nữa. Có thể nó cách chỗ ăn tối quen một quãng ngắn. Có thể tui phớt qua tên nó trên mạng. (Nhưng thật sự nó không có trên mạng?). Tụi tui tới đó, một ông đang ngồi hí hoáy trên máy tính trong góc phòng xởi lởi “Cổ bận chút, ra liền giờ…” Tụi tui dòm ngó hai tủ kiếng đầy nhóc socola. Tui ngưỡng mộ bộ sưu tập socola nấm cục (truffle) họ bán, nhưng hình như cái bao tử bé nhỏ của tui giờ lớn rồi, nó không thèm mấy thứ cỏn con đó. Nó khoái bánh hơn.

    Quyết định nên mua món gì là cả một cực hình. Tụi tui ngó nghiêng, xầm xì, lục túi coi có đồng xu nào để tung không. Cô chủ bán được kẹo cho một bà khách đến sau rồi tụi tui vẫn chưa biết chọn ai bỏ ai. Sau cùng, nghĩ tới vô số món ngọt ở nhà và món mặn trong bụng, tụi tui dè dặt kêu hai miếng bánh. Tên gì quên béng rồi.


    Đây là gì đó Ganache gì đó. 😛 Không phải dễ dàng gì mà lôi được thằng nhỏ mập ú này ra khỏi cái hộp nguyên vẹn đâu.


    Đây là Tím Mơ gì đó. Tím Mơ có mấy cái bông nhỏ xíu màu tím bằng kem đường. Trong vị socola đắng phảng phất vị chua nhấp nháy như kim châm của trái mâm xôi (raspberry). Nếu trò có dịp đến Palo Alto, thả bộ xuống phố University và tạt qua chỗ này đi, rồi ghi lại giùm tui tên mấy món bánh kẹo trò mua. Tui không đủ sành điệu để nhớ được mấy cái tên hào nhoáng đó, thành ra tui sẽ chỉ gọi cả đám như vầy thôi: Ngon Tuyệt Cú Mèo.

    Địa chỉ: Blue Danube Cafe
    165 University Avenue
    Palo Alto, CA 94309
    (650) 321-5588

  • Nola – Bớt bão, thêm tôm


    Công nhận Wikipedia cập nhật tin tức chớp nhoáng. Bão Gustav vừa “đổ bộ” vào bờ biển Louisiana đã lập tức được giới thiệu sơ yếu lí lịch trên Wikipedia cùng ngày. Hôm trước trên đường về Houston, nhìn ra cửa sổ máy bay thấy mây xám dày cộm, chả bù với Cali tấc bóng (mát) tất vàng. Hôm nay thì mây chuyển thành mưa hết rồi. Mưa cả tuần chưa dứt. Louisiana cũng đang tắm mưa điên cuồng. Chỉ có Cali vẫn khô như cái chảo rang.

    Nói chuyện Cali, nội thành Palo Alto có nhà hàng Nola hai tầng cách Cafe Phục Hưng một quãng ngắn. Hôm thứ Bảy ăn ở Cafe Phục Hưng xong mới tròm trèm 6 giờ chiều, thấy bụng vẫn còn dư chỗ, chúng tôi thả bộ đến Nola tìm bánh beignet. NOLA là tên viết tắt của New Orleans LouisianA. Ở Mỹ, ngoài người Việt và người Louisiana (phần lớn là gốc Pháp), không mấy ai biết bánh beignet. Anh bồi khi nghe chúng tôi hỏi có beignet không, hơi khựng lại một chút rồi nói hôm nay hết rồi, ngày mai chắc chắn sẽ có. Chúng tôi về, hơi áy náy vì ngồi vào bàn ăn rồi lại đứng lên. Không biết có phải lỗi của mình không quay lại ngày Chủ Nhật không, nhưng thứ Hai quay lại hỏi beignet thì cô phục vụ chạy tót vào nhà bếp, một lúc sau bối rối giải thích là cái chảo chiên bánh bị bể. Lại không có beignet. Cô cam đoan tuần sau nữa thế nào cũng có bánh. Tôi nghĩ mãi không ra sao nhà bếp không xóa quách cái tên beignet trong thực đơn đi có phải đỡ mất công với những người khách phiền hà như tôi không. Cái bụng không vui mấy, nhưng bụng đói lại càng không vui, chúng tôi ở lại gọi luôn jambalayaetouffee, hai món quốc hồn quốc túy Louisiana.


    Dọn trong một chiếc đĩa bàn trắng bóng, món jambalaya (cơm trộn cay kiểu Cajun) đã đỏ lại càng đỏ thêm. Đó là một màu đỏ đầy đe dọa, tôi nghĩ phen này lại ăn cơm chan nước mắt, nhưng thật sự nó không cay đến mức đó, chỉ cần vừa ăn vừa uống nước là ổn. Phải chi nhà bếp cắt mấy miếng xúc xích rộng tay hơn chút xíu thì đỡ quá.


    Mudpie không hài lòng lắm về dĩa etouffee nhưng tôi thấy nó cũng được, chủ yếu vì cơm ngon. Tuy nhiên, đây là cơm gạo thơm hạt dài (basmati) của Ấn, người New Orleans không dùng loại gạo này với etouffee bao giờ. Món etouffee phải nấu kèm đuôi crawfish, một loại tép đầm lầy vỏ cứng như vỏ tôm hùm, mới đúng điệu. Ở Nola, nhà bếp cho một nắm crawfish, hai ba con tôm luộc, đậu phộng, ớt chuông, và vài miếng sò điệp mềm như kẹo dẻo. Thiệt tình sò điệp không được hài hòa lắm với những thứ kia, nhưng tôi cứ là vét đĩa, chỉ chừa lại mấy cọng hành.

    Vét xong đĩa thì ngồi chờ bill. Lúc đầu hai món ăn được dọn ra rất nhanh, nhưng hình như nhà hàng quý khách quá, họ không muốn khách đi, nên phiếu tính tiền mãi không thấy đâu. Lúc ấy còn sớm, khách thưa, các anh phục vụ hồn nhiên tựa quầy tán gẫu, các cô tiếp viên đủng đỉnh qua lại xếp mấy xâu chuỗi Mardi Gras trang trí bàn ăn. Một khung cảnh hết sức bình yên. Chúng tôi ngồi đó với hai cái đĩa không, ngắm mọi người tầng trên tầng dưới, do dự hay là mình phải trả tiền ở quầy thu ngân. Chộp một anh phục vụ lại hỏi, anh này nhún một bên vai rồi thong dong đem phiếu tính tiền đến bàn. Vội vàng rút thẻ ra thì anh đã biến mất. Đợi tiếp. Cô phục vụ ban nãy của chúng tôi bóng chim tăm cá được một hồi rồi quay lại, lấy thẻ, trả thẻ, đưa hóa đơn kí tên, và giải phóng tù nhân. Chắc hồi đó ban nhạc Eagle đến đây để lấy cảm hứng cho bài Hotel California?

    Kinh cung chi điểu, chúng tôi thèm ăn beignet cách mấy cũng không trở lại Nola nữa đâu. Đồ ăn ở đây cũng ngon, nhưng thôi thì đợi luôn đến khi qua New Orleans thật để ăn món New Orleans thật lại hơn.

    Address: Nola’s Restaurant and Bar
    535 Ramona Street
    Palo Alto, CA 94301
    (650) 328-2722

  • Phở Vỉ Hoa

    Cá với bạn là khi ra khỏi những khu vực đông người Việt trên đất Mỹ thì bất kì hàng quán Việt Nam nào cũng có tên bắt đầu bằng từ “phở”. Rồi thì người ta sẽ tưởng dân VN ăn mỗi món phở. Cũng phải, người Nhật chỉ ăn độc nhất sushi, và người Mỹ chẳng có gì ngoài hamburger.


    Phở Vỉ Hoa của Los Altos cách viện nghiên cứu SLAC mươi mười lăm phút lái xe. Mudpie từng ăn phở ở đây rồi nên lần này tụi tui gọi nhiều món khai vị và hai món chính. Bắt đầu là gỏi cuốn: bánh tráng nhúng nước cuộn rau xà lách, rau thơm, bún, giá tươi, hai con tôm xẻ nửa, và một miếng thịt luộc mỏng như lưỡi lam. Tui cắn thử một miếng ăn không, thấy rau thịt gì cũng lạc, phải chấm tương đậu phộng mới vừa miệng (không biết ở VN người ta chấm nước mắm hay gì?). Ráng ăn chậm cách mấy thì giá chót ba phút sau cũng hết cả cuốn. Món này rất “nhẹ dạ”. 😛


    Kế tiếp đến chả giò. Thực đơn bảo chả giò này làm với bánh tráng. Haix. Tui sống ở VN 17 năm, lẽ nào không phân biệt được bánh tráng bột gạo với loại bột mì cán mỏng người Tàu dùng làm eggroll. “Bánh tráng” ở đây tuy mỏng nhưng đục như khí quyển Kim Tinh, đâu được trong như bánh tráng thiệt. Tui thấy chán vì bị xí gạt. Không lẽ không thể nào tìm được chả giò thiệt trên đất Mỹ hay sao?


    Món khai vị thứ ba: gỏi ngó sen tôm thịt. Nói là “khai vị” chứ hai người ăn rồi còn dư đem về được thêm một bữa. Nhân tiện nói luôn, gỏi VN khác salad trộn kiểu Mỹ. Người phục vụ không hỏi bạn thích loại sốt ăn kèm (dressing) nào, và bạn chẳng cần dặn họ chừa sốt riêng một bên. Gỏi không có Ranch hay bleu cheese làm tăng huyết áp, hay sốt dầu giấm (vinaigrette) chua gắt cổ. Món gỏi nào cũng đơn giản trộn với muối-chanh-đường. Những cọng ngó sen, cà rốt, hành tây xắt sợi, cả thịt heo thái mỏng dính và tôm xẻ nửa đều cùng một vị muối-chanh-đường hài hòa như nhau. Cái giòn giòn của ngó sen đi rất nhịp nhàng với cái mềm của thịt heo và cái bùi của đậu phộng giã nhỏ. Phải nói món gỏi có đủ chất cho một bữa ăn no. Nói theo kiểu người Mỹ thì món gỏi tốt cho sức khỏe.

    Món chính thì sao? Tụi tui gọi cơm tay cầm và bún thịt nướng.


    Đúng ra cơm tay cầm là cơm niêu, nấu và dọn luôn trong cái niêu đất, nhưng cơm tay cầm ở đây chỉ là cơm chiên dọn trong niêu, phần niêu thì nguội phần cơm nóng hổi. Muỗng đầu ăn thấy ngon, muỗng thứ hai thấy tươm dầu mỡ: nào cơm chiên, nào nấm đông cô chiên, nào lạp xưởng chiên, nào thịt gà chiên. Chẳng trách người ta dọn cơm kèm một chén nước canh. Cái niêu tuy nhỏ nhưng cơm béo quá nên thành niêu cơm Thạch Sanh: vừa ăn mấy muỗng đã chớm no, ngồi ăn ì ạch mãi không hết.


    Bún thịt nướng thì tui thèm lâu rồi. Một tô bún trắng, giá sống, dưa leo xắt sợi, vài miếng sườn heo cháy xém thơm lừng, một nhúm cà rốt và củ cải trắng ngâm chua, một chút đậu phộng rang giã nhỏ rắc trên mặt, thiệt nhiều nước mắm pha… Phải chi người ta cắt miếng sườn hơi dày hơn chút xíu, ướp hơi nhiều hơn chút xíu, nướng hơi lâu thêm chút xíu, là tô bún hết xẩy. Mà phải chi người ta cho con dao, chứ làm sao cắt miếng thịt bằng đũa đây?


    Nói chung nội gần Palo Alto thì tiệm này ăn được. Giá rẻ, và họ nhận thẻ tín dụng. Cũng không phải chờ lâu. Chỉ hơi phiền mấy bà chủ tiệm vừa so đũa vừa nói chuyện tự nhiên quá. Đành rằng lúc đó vắng khách và khách Tây không hiểu tiếng Việt, nhưng cái giọng Nam Kỳ oang oang bình phẩm hàng xóm làm sao du dương được. Mở nhạc có hơn không?


    Phở Vỉ Hoa Restaurant
    4546 El Camino Real Suite A12
    Los Altos, CA 94022
    Lunch for two: $21.81

  • Kiểu chợ phiên


    Từ Studio 3 trường Stanford đi bộ khoảng năm phút, len lỏi giữa mấy khu nhà xây kiểu cũ với hoa mọc đầy vườn, rồi băng ngang đường Yale thì gặp Chợ Nông Thôn họp mỗi sáng chủ nhật trên đường California. Người ta chắn khúc đường ấy lại không cho xe vào, dựng lều lên dọc hai bên lề, thành cái chợ phiên. Mấy bà nội trợ ngắm nghía săm soi hết bông atiso (artichoke) đến quả việt quất (blueberry), hết mấy miếng fillet cá mới bắt đến những chai giấm chai dầu. Trẻ con nắm níu gấu áo cha mẹ, không biết vì lạ hay đang vòi quà. Đám thiếu niên xúm xít quanh quầy trái cây, ăn lấy ăn để những miếng mận, thơm, nho, đào, táo người ta cắt sẵn cho khách thử. Cái chợ tuy nhỏ nhưng cũng đủ thức ăn sống chín, thịt cá rau quả, gia vị mắm muối, bông hoa, túi xách, đĩa lót ly, đồ trang sức bằng vụn đá, những thứ xem cho vui mắt và cho nhớ lại chợ Sài Gòn khi chợ nhiều hơn siêu thị. Chỉ khác cái Chợ Nông Thôn thứ gì cũng mắc hơn siêu thị (vì họ nói hàng chợ hắn tươi), và chợ không có đủ loại ngũ cốc sấy khô (cereal) để ăn sáng (vì phải có thiết bị nhà máy mới làm được cereal).


    Chúng tôi không mua gì nhiều: hai bông atiso (đem về luộc chấm dầu giấm), hai hộp kẹo socola nhân mềm (truffle) từ cái lều Barlovento Chocolates của hai ông bà vô cùng đon đả, bốn đĩa gốm lót ly Suha Suha làm bằng tay (mắc gấp 3 lần hộp kẹo), và một thứ vô cùng đáng giá…


    … Mận từ nông trại Twin Girls với mỹ danh “hồng ngọc ngọt ngào”. Mà hắn đúng là ngọc, vừa săn chắc, vừa mọng nước, vừa thanh thao. Dang nắng tháng Tám về ăn ngay một trái mận chín để tủ lạnh, thấy cao lương mỹ vị cũng không bằng.

  • Lại quà từ tiệm bánh mì

    Hắn về với hạt mưa hạt nắng Texas được một tuần rồi, nhưng hắn sẽ còn blog chuyện Cali dài dài. Với kiểu blog nhanh như sên chạy này chắc sẽ xong chuyện Cali khi nào hắn tốt nghiệp.

    Nói vô đề, sau 3 năm rời khỏi Sài Gòn hắn mới ăn lại cái bánh bao. Biết bánh bao mua ở đâu không? Lee’s Sandwiches ở Houston.

    Nói sao ta? Lần đó ăn thấy cũng được. Nhưng bây giờ khác rồi. Đã mua bánh bao của Bánh Mì Hương, và thấy bánh bao Hương ngon hơn xa.


    Về hình thức, hai cái bánh giống nhau: nửa cái trứng gà, thịt heo xay, một lát lạp xưởng luộc, một chút rau củ (đậu petit bois trong bánh bao Hương và cà rốt xắt hột lựu trong bánh bao Lee’s). Miếng lạp xưởng của cả hai bên đều dở (chứng tỏ điều gì? đừng để lạp xưởng luộc đánh lừa, chỉ lạp xương chiên mới ngon). Nhưng vỏ bánh hai bên khác nhau. Vỏ bánh của Hương tuy dày nhưng lớp ngoài nhẹ, xốp như bánh bông lan, lớp trong mềm dẻo vì thấm nước thịt từ nhân bánh, trong khi vỏ bánh của Lee’s lại bời rời và khô. Phần nhân cũng khác. Nhân của Hương ngọt hơn, mặn hơn, hơi nhiều tiêu hơn, ăn không thấy ngán. Miếng trứng nhờ nước thịt mà cũng đậm đà theo.

    Bánh bao Hương giá $1.50 mỗi chiếc. Chỉ tiếc bọn hắn mua độc nhất một cái bánh bao, với 4 bánh mì thịt nướng và 1 vỉ bánh bột lọc 6 chiếc, tổng cộng hết $15.50 nhưng bà chủ lấy rẻ 15 đồng (vì bọn hắn không có 50 xu lẻ). Bà chủ không rành tiếng Anh, nhưng thấy Mudpie biết bỏm bẻm tiếng Việt bà chủ vui ra mặt. 🙂

  • Lượm Lặt Tiệm Bánh Mì #0 – Trong veo bánh bột lọc

    Thử tưởng tượng, nếu có ai cho bạn một mớ tép, một chút thịt heo, mấy củ khoai mì, và mấy miếng lá chuối, bạn sẽ làm gì? Tui sẽ luộc khoai (ăn xong có thể bị trúng độc), xào thịt heo và tép với rau cải chi đó, rồi ngồi nhìn mấy miếng lá chuối chơi. Thì bởi, tui đâu phải đầu bếp.


    Người đầu bếp nhà quê Việt Nam nghiền khoai thành bột, pha bột với nước làm vỏ bánh, xào tôm thịt làm nhân, rồi gói cả lại bằng lá chuối đem hấp. Bánh chín, lớp bột dai và trong, thấy được màu tôm đỏ ửng. Ở Bánh Mì Hương, thấy tui lớ ngớ nhìn mấy gói lá dài gấp rưỡi lòng bàn tay, bề ngang khoảng hai ba ngón chập lại, bà chủ đon đả “Bánh bột lọc đó con”. Không biết bao nhiêu năm rồi mới ăn, lại chỉ có 3 đồng cho 6 chiếc, tui mua luôn. Mua về bỏ tủ lạnh, bốn hôm sau mở ra hâm microwave bánh vẫn tươi như mới.

    Không biết xếp loại bánh bột lọc như thế nào. Không phải món ăn sáng, cũng không phải món ăn chính. Món khai vị chăng? Tiếng Anh không có từ dành cho món ăn chơi, nhưng một thứ bánh vừa nhỏ vừa thanh mà lại là bánh mặn thế này thì chỉ để ăn cho vui miệng mà thôi.

    Hương Sandwiches (near San Jose State University)
    404 S 2nd Street Ste A
    San Jose, CA 95113
    (408) 287-8688