Le Regal – Món cũ vị mới


Nói tới ẩm thực Việt Nam, người Mỹ thường mường tượng ra những tô phở được bưng dọn gấp gáp giữa những ghế nhựa và bàn formica. Cũng là điều dễ hiểu. Người nhập cư thường quần tụ trong cộng đồng với nhau, nên nhiều món quốc hồn quốc túy chỉ có tại hàng quán trong khu vực cộng đồng. Một số ít người nhập cư sống lâu năm trong vùng đông có người bản xứ hoặc rành chuyện giao dịch làm ăn theo cách của người bản xứ, khi mở nhà hàng sẽ tìm cách thu hút những khách ăn trẻ tuổi thích thử món lạ. Nhưng người trẻ thường túi tiền cũng khiêm tốn nên chỉ có phở và những món mì bún dễ làm là có lợi cho cả đôi bên.

Cái lý là vậy. Nhưng dò la một hồi thì thấy món pasta alla carbonara (mì trộn tiêu) của Ý không hề công phu hơn bún thịt nướng của ta, vậy chẳng nhẽ một cái tên Tây oanh liệt, một bảng quảng cáo giòn giã, hay chỉ là một sự quen thuộc kiểu sống lâu nên lão làng giúp cho món này nằm trong thực đơn sang trọng mà món kia thì không?

Nói ra sợ người ta cười mình chảnh, nhưng lâu lâu con nhỏ lại thấy thèm một bữa tươm tất trong một nhà hàng xứng đáng với hai chữ “nhà hàng”. Nhìn quanh thấy vá sốt phô mai này với đống bột phô mai kia mà thấy ngán. Trong khi ẩm thực Viễn Đông sao lại thấy thanh tao.


Có thể giá hơi bén một chút, nhưng này bàn phủ khăn trắng ư, đèn vàng ấm áp ư, thực đơn toàn tiếng Anh ư, lại không phải nghe tiếng hỉ hả trong bếp và giữa những người khách ăn hết sức “vô tư”. Ở đây chỉ có một người phụ nữ trung niên thoăn thoắt từ bếp đến bàn ăn, từ bàn ăn đến quầy thu ngân, tay hóa đơn tay tô đĩa nhanh nhẹn như con chim ruồi. Le Regal không quá nhỏ để thích hợp cho một người làm, nhưng cũng không có lý do gì để khách ăn phải than phiền về điều đó. Chúng tôi gọi món, dòm ngó bâng quơ dăm ba phút, nói dăm ba chuyện vặt trong ngày, vừa kịp Cô Chim Ruồi đem món ăn ra.


Cơm chiên là một món dễ làm, chỉ cần chút thịt, chút trứng, chút đậu Hòa Lan, chút nước tương. Người nấu có thể tùy ý thêm bớt, không có một danh sách nguyên liệu nào cố định, cũng không có một chuẩn mực nào để đem ra so sánh ngoài việc vừa miệng hay không. Nên cơm chiên hầu như lúc nào cũng ngon. Nhưng nếu chẻ sợi tóc làm tám mà tính thì cơm chiên Le Regal nhỉnh hơn cơm chiên những nơi khác tôi từng ăn, chỉ nhờ mấy miếng thơm.

Một dĩa cơm chỉ có vài ba miếng thơm cắt dày hình rẽ quạt thôi, nhưng vị chua chua ngọt ngọt không quá gắt cũng không quá nhạt của thơm len lỏi trong từng hạt gạo, tinh tế hơn nhiều một cái vắt chanh. Nhờ có thơm, đĩa cơm mỡ màng nào gà nào tôm nào trứng nào sò điệp nào thịt heo có phần đỡ tội lỗi. Một dĩa đầy ăn không hết đem về hôm sau hâm lại vẫn ngon.


Nhà hàng không chỉ rộng rãi khoảng thịt thà mà còn cho bàn hai người chúng tôi đủ rau cho 10 người ăn. Trong khi những nơi khác chỉ dọn ra một nắm giá và ít cọng húng quế húng lủi, Le Regal dọn ra cả một khu vườn. Chúng tôi lúng túng cuốn xà lách với giá, rau thơm, và thịt bò nướng từ đĩa bánh hỏi, chấm nước mắm. Thiên đường.


Khác với ở Việt Nam, bánh hỏi là chính, thịt là phụ, ở Mỹ người ta tin rằng ăn nhiều thịt và tránh xa tinh bột thì mới có thể giảm cân. Vì vậy, dĩa bánh hỏi Le Regal theo đúng nguyên tắc “mớ ba mớ bảy”: bảy cuộn bánh hỏi nhỏ hơn cuốn chả giò với ba xiên thịt nướng to bản như lá tre. Nhà bếp cũng phóng tay rắc hành phi khô và đậu phộng, nhưng nếu bạn không thích để thịt nướng dính líu đến họ hàng thực vật thì chỉ việc phủi chúng qua một bên.

Cùng với Tomatina, Alborz, một tiệm ăn Mễ Tây Cơ, và Top Dog, Le Régal biến Center Street thành một con phố ẩm thực quốc tế, chỉ thiếu ragout kangaroo và kitfo nữa là đủ bộ năm châu.

Giá cả (chưa tính tip): $26.23 – bữa tối cho hai người và leftover cho bữa trưa ngày hôm sau.

Địa chỉ:
Le Regal
2126 Center Street (between Oxford & Shattuck)
Berkeley, CA 94704

You will also like:

Leave a Reply

You can use these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

  

  

  

Categories

Archives