Category: Comfort food

  • Đi ăn gà chiên ở Kang Tong Degi


    Má hỏi một câu khó trả lời hết sức: tại sao chỉ mấy hốc bà tó có bán gà chiên Đại Hàn?

    Mà không phải kiểu hốc bà tó cửa miệng, nói tiếng hốc chứ nằm chung một dãy quán xá xập xình, đây là kiểu hốc chỉ mở lúc chiều tà, đơn thân độc mã giữa bãi đậu xe vắng tanh, hoặc ở một ngã tư có mấy em mặt mày vằn vện thuốc lá phì phèo, cái hốc có thêm lớp cửa sắt rất chi duyên dáng. Dù gì mấy em vằn vện kia trông cũng Đại Hàn, cái bảng hiệu cũng tiếng Hàn, nên có thể chắc mẩm tiệm này Hàn thiệt. Dù gì cũng là quán nhậu Đại Hàn. Nhưng hình sự quá. Nhiều khi đang đêm thèm miếng gà chiên không dám cuốc bộ tới đây…

    Ấy thế, nhưng mấy miếng gà chiên hành lá ở Kang Tong Degi (강통 돼지, phát âm là |Kang Tông Tuê Ji|) lại rất đáng đồng tiền bát gạo. Thực ra một dĩa vậy gà ít hành nhiều, bột là chính, nhưng ôi thôi chưa có miếng gà chiên nào thơm tho tươi tắn như miếng gà này, nhai một miếng vị chanh tươi toả ra ngát cả miệng, vị ngọt của nước tương pha đường sắt lại, vị hành lá chẻ sợi rất thanh.

    Mẹ của Kristen gọi đầy ắp bàn nào hải sản nào gà nào heo nào bò, tám món cả thảy cho ba người ăn, trong đó có món bossam (kimchi cuộn thịt ba chỉ) đủ phần hai người. Anh bồi nhìn lo lắng, hỏi chắc hông, nhiều lắm đó. (Dĩ nhiên sau đó ba người ôm về mấy hộp đùm đề, đi ăn với mẹ có khác. ;-)) Tuy “tuê ji” (돼지) nghĩa là heo, mấy món heo ở đây ngon nhưng không xuất sắc. Kwen chan thah, hai món haemul soondubu (해물 순두부, súp tàu hủ mềm với hải sản) và haemul pajeon (해물 파전, bánh xèo hành lá kiểu Hàn cũng với hải sản) quá được rồi.

    Giấy dán tường chi chít chữ Hàn cổ và bàn ghế xếp trong những ô riêng biệt cho khách ngồi cũng dễ thương.

    Address: Kang Tong Degi (강통 돼지)
    3702 Telegraph Ave.
    Oakland, CA 94609
    (510) 658-2998

    Súp tàu hủ mềm với tôm, mực và nghêu. Coi dữ dằn vậy chứ không cay lắm. Rất ấm bụng.
    Banchan (món kèm). Hồi nào giờ mới thấy một chỗ có tép rang. Măm măm.

    Cơm chiên kimchi. Trong lúc hào hứng làm rớt máy chụp hình vô ngay giữa cái trứng ốp la. Trứng bể tơi bời, kính nhoè như sương khói. Tấm hình thiệt nên thơ.
  • Từ bếp của Mẹ #3 – Đậu phụ nhồi thịt sốt cà

    Bài Mẹ viết

    Đậu phụ là một món làm từ đậu nành rất quen thuộc với người châu Á, đặc biệt là người Việt, người Tàu, người Nhật, và người Đại Hàn. Tôi xem phim Đại Hàn thấy người ta ăn đậu phụ trong tất cả các bữa ăn hàng ngày, và có lẽ họ còn tin rằng đậu phụ tượng trưng cho sự thanh khiết, giúp tránh việc rắc rối với pháp luật nên họ thường mang đậu phụ đến cho người thân ăn ngay sau khi người ấy vừa ra khỏi nhà giam. Tôi thấy đó thật là một việc làm dễ thương và rất có ý nghĩa. Đó là chuyện của người Đại Hàn, còn người Việt chúng ta ở miền Bắc, tuy gọi là đậu phụ nhưng nó lại gần như là món ăn chính, chứ chẳng phụ chút nào. Ví như bác Lê trai trong Xóm Cầu Mới của Nhất Linh ao ước chỉ cần mỗi ngày có được một bìa đậu phụ chấm mắm tôm để nhắm rượu trong bữa cơm chiều là cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. Tôi không biết cái bìa đậu phụ ấy đã được chiên vàng hay là còn trắng nõn, và ăn với mắm tôm như vậy có ngon hay không, chứ tôi biết món tàu hủ nước đường trong Nam thì ngon tuyệt cú mèo. Nãy giờ dông dài chuyện đậu phụ làm tôi vừa nghĩ đến một món ngon khác, cũng lấy đậu phụ làm chính, ấy là đậu phụ dồn thịt sốt cà.


    Nguyên liệu
    – 1 vỉ đậu phụ chiên vàng đã cắt thành khối vuông (khoảng 3 cm x 3 cm)
    – 1/4 pound thịt heo xay
    – 3 củ hành ta, hoặc 1/2 củ hành tây
    – 1/2 muỗng cà phê tỏi băm
    – 1 muỗng cà phê đường
    – 1/4 muỗng cà phê muối
    – Tiêu và dầu oliu

    Nguyên liệu cho sốt cà:
    – 1/2 hộp cà thái hạt lựu (diced tomato, hiệu Hunt’s hoặc Del Monte có nêm sẵn tỏi, basil và oregano)
    – 3 củ tỏi tươi lột vỏ
    – 3 muỗng canh đường
    – 1 muỗng cà phê muối

    Ướp thịt xay với muối, tiêu, đường, hành tỏi băm. Xẻ một rãnh nhỏ trên từng khối đậu phụ để nhồi thịt vào. Đun dầu ăn trong chảo ở mức lửa trung bình, dầu phải đủ để ngập mặt miếng đậu phụ. Chờ dầu sôi cho đậu phụ vào, chiên vàng đều 6 mặt thì thịt bên trong chín kỹ. Lấy ra xếp vào đĩa sâu lòng.

    Trong một chảo khác, cho 1 muỗng canh dầu ăn, thêm tỏi tươi đập dập vào phi đến khi vàng thơm. Cho cà thái hạt lựu vào, nêm muối đường cho vừa ăn (với người thích ăn nhạt thì thêm nước), chà sốt cà sôi khoảng 3 phút rồi nhắc xuống. Rưới đều sốt vào đĩa đậu phụ.


    Đậu phụ làm theo cách này dùng với cơm nóng trong một ngày mưa, cái ngọt ngào giòn giã ấy khi chia sẻ với cả nhà cũng nên một niềm vui nho nhỏ khó quên.

  • Cơm phần ở Thanh Đa Quán

    *Bài viết của Mẹ nhân một bữa trưa ngon miệng*


    Ở phố Bellaire, nơi đông ngườii Việt nhất tại Houston này, có đến hai quán ăn mang tên Thanh Đa. Một là quán Bún Măng Vịt Thanh Đa, hai là Thanh Đa Quán. Tinh cờ tôi đã chọn Thanh Đa Quán để ăn trưa hôm nay, cũng vì nơi đây có bán cơm phần, một điều hơi hiếm thấy ở Mỹ. Có lẽ vì người đi ăn tiệm thường thích tự mình chọn món, hoặc nếu không biết chọn gì thì ăn buffet. Cơm phần ở giữa hai cách lựa chọn này. Với cơm phần, nhà hàng đã định sẵn thực đơn cho bạn: hai người thì 4 món, 4 người thì 5 món, 6 người thì 6 món v.v…. và dĩ nhiên là giá cả cũng khác nhau. Tính ra thì ăn cơm phần mắc hơn ăn buffet nhưng rẻ hơn thực đơn chọn từng món. Chẳng hạn như hôm nay, một phần cơm cho 2 người ở Thanh Đa Quán, gồm thịt vịt luộc chấm mắm gừng, gỏi ngó sen tôm thịt, canh chua cá bông lau, và cá bông lau kho tộ, dĩ nhiên có cơm đi kèm, tổng cộng chỉ có $21.6 tính luôn cả thuế.

    Quán ăn tuy nhỏ nhưng khang trang, và bàn ghế tươm tất. Có đến bốn chiếc TV to đặt ở bốn góc phòng, hai chiếc chiếu thời sự và phim truyện Mỹ, hai chiếc kia dành cho phóng sự và phim truyện Việt Nam. Đây là điểm son đầu tiên tôi ghi cho Thanh Đa Quán. Tôi không thích những nhà hàng bắt thực khách phải xem những trận banh tẻ nhạt hay những màn hài kịch ngớ ngẩn theo sở thích của chủ nhà hàng. Điểm son thứ hai là những cô cậu hầu bàn nhỏ tuổi và nhỏ người nơi đây ăn nói lễ phép và thật ân cần. Tôi đặt mua phần cơm to-go, nghĩa là tôi không phải cho họ tiền tip, nhưng họ vẫn vui vẻ tiếp chuyện với tôi. Rồi đến khi mang thức ăn ra, một cậu lại còn rối rít xin lỗi vì đã để tôi phải đợi lâu, mặc dù thật ra trong 20 phút ngắn ngủi ấy tôi xem TV hết sức thoải mái. Cậu nhanh nhẹn trao cho tôi danh thiếp của nhà hàng và dặn dò tôi lần sau cứ gọi điện trước, rồi chỉ việc đến nhà hàng đem thức ăn đi mà không cần chờ đợi phiền hà.


    Tôi về nhà mà vẫn còn thấy vui vì sự lịch sự của nhà hàng, rồi lại càng hài lòng hơn khi mở từng hộp thức ăn. Món thịt vịt luộc tuy hơi ít nhưng mềm mại và nước mắm gừng pha vừa ăn, tuy có ớt nhưng không cay lắm.


    Món gỏi có ngó sen, dưa leo, cần tây, tôm và thịt, điểm thêm một ít đậu phụng rang giòn giã nhuyễn, từng sợi gỏi dai dai, giòn giòn cũng khá ngon, không cay như những món gỏi ở các nhà hàng khác. Tuy gỏi có hơi chua nhưng không thấm vào đâu so với món canh chua. Cái món này thì đầu bếp ở Thanh Đa Quán hẳn đã nhất định tự đặt cho họ cái bổn phận phải nấu sao cho đúng voi tên gọi của nó, cho nên nó chua ơi là chua. 🙁 Những lát cá trong canh béo một cách đằm thắm, và những khoanh bạc hà xanh tươi nõn nà (mà tôi không hiểu sao người ta có được trong mùa đông lạnh giá này) không thể nào cứu vãn được vị chua lạnh lùng và tàn nhẫn. Thế rồi tôi đành bê bát canh vào bếp nêm nếm lại. Điều thần kì đã xảy ra: vẫn cá đó, thơm đó, cà chua đó, bạc hà đó, đậu bắp đó…. chỉ một vài muỗng đường đã nhấc bổng bát canh từ lòng đất thành món ăn của thiên đường. 🙂


    Thật may, hai lát cá kho tộ lại hoàn toàn xuất sắc. Nước kho đặc sánh và vàng sẫm làm nổi bật màu cá vàng nhạt với vị ngọt nhỏ nhẹ, thoảng một chút mùi nước mắm xa xôi. Không quá béo, không quá mặn, không quá cay… món cá kho tộ này thực đã đạt được mức yêu cầu cao nhất trong nghệ thuật kho cá của người Việt. Con gái tôi vốn không thích ăn cá, nhưng lần sau khi nó về thăm nhà, nhất định tôi sẽ dẫn nó đi thưởng thức món cá kho tộ ở Thanh Đa Quán. Ông xã tôi sau một bữa trưa ngon miệng đã đi ngủ ngay, còn tôi nghĩ mình phải ghi lại việc ăn cơm phần để nói với mọi người rằng, trên đất Texas rất Mỹ này vẫn luôn có những món ăn Việt Nam thật giản dị nhưng cũng thật công phu, ngon lành và quí giá không kém bất cứ nơi nào trên thế giới.

    Địa chỉ: Thanh Đa Quán (Alief)
    13090 Bellaire Blvd
    Houston, TX 77407

  • Chuyện bún xêu


    “Đằng ấy dịp này có tạ ơn không?”, ngài Miller hỏi tôi. Tôi thấy tôi cũng nên lắm. Đây sẽ là Lễ Tạ Ơn độc lập đầu tiên của tôi. Sẽ không có gà tây, không phải vì thịt hắn hơi dai mà vì chuyện mần thịt hắn ngay cái ngày mọi người sum họp yêu thương nhau, thấy cứ ang ác. Sẽ không có món đậu ve ngâm sữa đút lò, hay khoai lang nghiền phủ kẹo gối nướng giòn giòn ngọt ngọt, không phải vì tôi lười mà vì tôi không có lò nướng. Cũng sẽ không có sốt quả dâu hạc hay món ruột bánh mì nhồi gà tây, chẳng vì lý do gì cả.  Tôi sẽ ăn lễ Tạ Ơn năm nay với một món vừa đơn giản vừa không phải là mì gói: món bún xêu.

    Hơn 2000 năm trước, một vì vua ở một nước nọ ra lệnh cho nhà bếp hoàng cung chuẩn bị một đại yến để tiếp đãi phò mã tương lai từ ngoại quốc. Dĩ nhiên bữa tiệc phải bao gồm những món đặc sản trong nước, trong số đó có món bánh bột lọc đậu xanh. Để tránh bột lên men do để lâu, bột phải được xay trong ngày tiệc, và việc chuẩn bị bột được giao cho một cậu phụ bếp, người tôi đoán là cũng thích dậy sớm nhiều như tôi.

    Mắt nhắm mắt mở thế nào, cậu phụ bếp đổ bột gạo và nước vào cái rổ thay vì cái tô. Thời may, cái rổ nằm trên một nồi nước sôi, nên khi cậu nhận ra sự thể thì bột đã thành từng sợi dẻo dai (vẫn hơn tè le đâu đó trên sàn). Quan ngự thiện bắt gặp, nhưng phần thương tình, phần không dám lãng phí, ông sai cậu ra vườn ngắt rau dại vào xào sợi bột với tép mỡ làm món điểm tâm cho nhà bếp. Mùa ấy, ngoài vườn chỉ có rau cần mọc hăng hái nhất.

    Một vị quan nội thần ghé qua bếp thăm chừng việc chuẩn bị, nghe mùi cần quyện mùi tép mỡ thơm ngậy, tò mò nếm thử và thấy ngon. Khi được ông hỏi tên món ăn, quan ngự thiện lắp bắp vì sợ, nói chệch từ món “xào” thành món “xêu”. Quan nội thần nghe sao biết vậy, hớn hở đi bẩm lại với vua rằng nhà bếp vừa sáng chế ra một món mới gọi là món xêu. Vua đích thân xuống bếp nếm thử, và lúc này thì sự việc thật sự vượt khỏi tầm kiềm soát của cậu phụ bếp: vua ra lệnh cho nhà bếp thêm món xêu vào thực đơn đại yến hôm ấy.

    Hơn 2000 năm sau, món bún xêu giản dị vẫn được xem là món đặc sản truyền thống của vùng Cổ Loa, phía Bắc Hà Nội ngày nay. Người Cổ Loa cũng tin rằng sợi bún gạo chưa chắc đã ra đời trên đất Bắc nếu lần đó cậu nhỏ phụ bếp hoàng cung không buồn ngủ, quan ngự thiện không nhân từ và không biết chế biến, quan nội thần không tò mò, và An Dương Vương không phải người thích món ăn mới. Từng ấy điều trùng hợp, và cơ man nào những món bún Việt Nam bắt đầu từ món bún xào cần, chẳng phải cũng là một điều đáng tạ ơn lắm sao?

  • Đại khái là bún bung


    Mùi rau ngổ trong vắt như gió lạnh buổi sáng, nửa như chanh non nửa như bạc hà. Nước lèo cũng trong, vị ngọt thanh tao như nước quả vừa chín tới, làm từng sợi bún mọng lên như sợi tóc mới gội còn óng hương thơm. Trong tô có đỏ, có trắng, có xanh tươi của lá non, có xanh vàng màu lá úa, có cả cái nâu nhạt quê mùa của xương bò nấu canh. Ấy là tô bún bung đầu tiên cô nấu trong đời.

    Bún bung là món người Bắc. Bung là tiếng Bắc chỉ cách nấu xào trước cho rám mặt rồi mới ninh nhừ. Cô biết về bún bung qua mạng viễn thông và nếm thử nó bằng trí tưởng tượng. Mẹ cô cũng có đọc về nó, nhưng Sài Gòn chưa thấy ai bán bún bung, và bây giờ không biết Hà Nội có còn ai bán bún bung không. May ra có mấy bà cụ răng đen áo vải quang gánh từ ngoại thành vào thì bán. Dù sao thì cái món bún bung có cái tên nghe vui tai, làm cô liên tưởng đến tiếng bỏng ngô nổ lép bép hay cái hoa râm bụt nở mãn khai, cứ nói ra miệng lại thấy buồn cười.


    So với những thức bún nước khác, bún bung thuộc vào loại đơn giản, ít tốn thời gian, ít nguyên liệu, không phải chuẩn bị cầu kì như bún thang bún riêu nhưng hương vị thì không kém cạnh gì. Bún bung gần giống như canh chua của miền Nam, chỉ khác cái canh chua nấu với cá và ăn với cơm, còn bún bung nấu với chân giò và ăn với bún tươi. Cô chắc nếu người Bắc nấu mà dùng quả dọc hay quả sấu thì vị chua cũng khác với vị trái thơm miền Nam. Bún bung có thể cũng hơi giống canh bún cá cô Mùi nấu trong Xóm Cầu Mới của Nhất Linh, vì cả hai đều dùng rau ngổ cho thơm, nhưng canh bún cá không thấy nhắc có vị chua.

    Nói chuyện rau ngổ. Chữ “ngổ” nghĩa gì thì cô chịu. Nhưng cô thấy mấy ông thực vật học đặt tên rau ngổ là Limnophila aromatica thì đúng lắm. Rau ngổ thơm nồng, thơm xé, khi vừa mở bao rau ra hay khi vừa chan nước lèo nóng lên mặt thì hương rau ngổ quất vào mũi làm cả người tỉnh táo hẳn. Rau ngổ ăn sống hơi đắng nhưng lại trơn tru giòn giã y như rau muống. Bên Việt Nam người ta bán mớ rẻ như biếu không, bên Mỹ để giá $8.99 một cân. Thời may cái bó cô mua có một phần tư cân nhưng đủ ăn những sáu bữa.

    Đắt thì đắt, ít nhất rau ngổ cũng còn tìm được, chứ dọc mùng thì thua. Cơ khổ, món rau chính trong bún bung lại là dọc mùng. Biết cái vị the the xốp xốp ấy không gì thay được, nhưng cô đành dùng cần tây chẻ nhỏ thay vào, ăn cũng tạm giống. Được cái cần tây dễ rửa, trong khi dọc mùng chừng lại làm ngứa tay.

    Ngoài cái hoán đổi ấy ra, cô còn thay chân giò bằng xương bò (mỡ nhiều như bôi sáp), nước mắm bằng nước tương, và bỏ hẳn vụ bột nghệ. Kệ, cô bung xương bò, tất bún này là bún bung. 🙂


    — Tặng Đại mừng sinh nhật —

  • Anzu-shi


    Cái màu xanh dịu ngọt ấy nó lừa tôi, tôi vít cả muỗng cho vào mồm. Từ đó về sau mù tạc cải ngựa (wasabi) và tôi không nhìn mặt nhau. Cũng từ đó về sau, tôi cười khẩy khi nghĩ tới sushi, một thứ cơm nguội lạnh cuộn với rau củ cũng nguội lạnh, thêm mấy miếng đồ biển nhạt nhẽo và bán giá cắt cổ. Ừ thì giờ người ta vẫn bán nó với giá cắt cổ, và nó vẫn nguội lạnh, nhưng không biết sao tôi không còn thấy nó nhạt nhẽo nữa. Có thể vì bình trà bắp, vì chén rau trộn nhỏ với sốt mayonnaise Đại Hàn, vì sự chế biến phong phú, hoặc vì sự yêu thích bất kì cái gì Hàn Quốc (ngay cả đồ ăn Nhật do người Hàn Quốc làm), mà tôi thấy sushi của Anzu ngon ơi là ngon.


    Tôi viết về Anzu ở Berkeley hai lần rồi, nhưng sẽ là thiếu sót nếu viết về Anzu mà không viết về những món sushi của Anzu. Hầu như cái gì họ cũng có: sushi trần (nigiri), sushi cuộn (maki), sushi mặn, sushi chay, sushi thường, sushi chiên, sushi nướng, v.v. Ừ thì biết đây là sushi kiểu Tây (uramaki) với rong biển nằm trong, với những cái tên như Avatar hay Golden Gate, nhưng quan trọng là nó ngon. Nhà bếp còn cho bạn một chén súp miso, rau trộn, và một món khai vị nho nhỏ khác (đậu nành luộc (edamame), đậu phụ chiên, hoặc há cảo chiên) để lót dạ trong khi chờ món chính. Anzu sẽ là một trong những nơi đầu tiên tôi dẫn Sou đi ăn nếu lãnh sự quán Mỹ không từ chối visa du lịch của em chỉ vì lý do không đâu là em chưa có gia đình(!). Việc qua Mỹ một cách hợp pháp bao giờ cũng khó khăn. Thôi thì mình ăn mừng sinh nhật Sou tháng 9 bằng 9 hình sushi ha. 🙂


    Cuộn mực chiên (calamari tempura roll) – $4.99 – mực, dưa leo, trái bơ, thịt cua giả (kamaboko), chan sốt xoài và sốt mayonnaise cay


    Cuộn California chiên Đệ Nhị (California tempura Jr. roll) – $5.25 – lươn, phô mai kem (cream cheese)


    Cuộn tôm giòn (Crunchy ebi roll) – $4.25 – tôm (ebi), lươn, dưa leo, cuộn lại nhìn như con sâu róm mập ú. Ăn vui miệng nhưng mà hơi đau.


    Cuộn bí khô (kanpyo roll) – $2 – Cái này đơn giản mà đặc biệt ngon. Không biết người phơi (hay sấy) bí làm sao mà nó dai dai mằn mặn chua chua ăn rất bắt!


    Cuộn N’jin – $4.95 – da cá hồi chiên giòn rụm, trái bơ, dưa leo, thịt cua giả. Miếng da ca hồi ngon nhưng mùi vị có phần lấn át mấy thứ kia.


    Cuộn Vua Nhện (Spider king roll) – $5.99 – cua lột, phô mai kem, trái bơ, trên mặt là trứng cá chuồn (flying fish roe – tobiko) màu đỏ cam. Cái này hơi mặn, nếu bớt nước tương đi thì vừa ăn. Trứng cá chuồn để cho đẹp là chính chứ vị rất nhẹ.


    Cuộn khoai lang (sweet potato roll) – $5.50 – khoai lang chiên giòn, bên trên rắc mè, chan nước tương và mayonnaise.


    Cuộn nhiệt đới (Tropical roll) – $2.95 – măng tây bọc bột chiên với xoài hơi chín, rưới thêm sốt xoài.


    Sau cùng là Futomaki – $5.25 – cà rốt, dưa leo, bí khô, củ cải muối (takuan), và cái gì giống như thơm. 🙂

    Address: Anzu Japanese Cuisine
    2433 Shattuck Avenue
    Berkeley, CA 94704
    (510) 843-9236

  • Le Regal – Món cũ vị mới


    Nói tới ẩm thực Việt Nam, người Mỹ thường mường tượng ra những tô phở được bưng dọn gấp gáp giữa những ghế nhựa và bàn formica. Cũng là điều dễ hiểu. Người nhập cư thường quần tụ trong cộng đồng với nhau, nên nhiều món quốc hồn quốc túy chỉ có tại hàng quán trong khu vực cộng đồng. Một số ít người nhập cư sống lâu năm trong vùng đông có người bản xứ hoặc rành chuyện giao dịch làm ăn theo cách của người bản xứ, khi mở nhà hàng sẽ tìm cách thu hút những khách ăn trẻ tuổi thích thử món lạ. Nhưng người trẻ thường túi tiền cũng khiêm tốn nên chỉ có phở và những món mì bún dễ làm là có lợi cho cả đôi bên.

    Cái lý là vậy. Nhưng dò la một hồi thì thấy món pasta alla carbonara (mì trộn tiêu) của Ý không hề công phu hơn bún thịt nướng của ta, vậy chẳng nhẽ một cái tên Tây oanh liệt, một bảng quảng cáo giòn giã, hay chỉ là một sự quen thuộc kiểu sống lâu nên lão làng giúp cho món này nằm trong thực đơn sang trọng mà món kia thì không?

    Nói ra sợ người ta cười mình chảnh, nhưng lâu lâu con nhỏ lại thấy thèm một bữa tươm tất trong một nhà hàng xứng đáng với hai chữ “nhà hàng”. Nhìn quanh thấy vá sốt phô mai này với đống bột phô mai kia mà thấy ngán. Trong khi ẩm thực Viễn Đông sao lại thấy thanh tao.


    Có thể giá hơi bén một chút, nhưng này bàn phủ khăn trắng ư, đèn vàng ấm áp ư, thực đơn toàn tiếng Anh ư, lại không phải nghe tiếng hỉ hả trong bếp và giữa những người khách ăn hết sức “vô tư”. Ở đây chỉ có một người phụ nữ trung niên thoăn thoắt từ bếp đến bàn ăn, từ bàn ăn đến quầy thu ngân, tay hóa đơn tay tô đĩa nhanh nhẹn như con chim ruồi. Le Regal không quá nhỏ để thích hợp cho một người làm, nhưng cũng không có lý do gì để khách ăn phải than phiền về điều đó. Chúng tôi gọi món, dòm ngó bâng quơ dăm ba phút, nói dăm ba chuyện vặt trong ngày, vừa kịp Cô Chim Ruồi đem món ăn ra.


    Cơm chiên là một món dễ làm, chỉ cần chút thịt, chút trứng, chút đậu Hòa Lan, chút nước tương. Người nấu có thể tùy ý thêm bớt, không có một danh sách nguyên liệu nào cố định, cũng không có một chuẩn mực nào để đem ra so sánh ngoài việc vừa miệng hay không. Nên cơm chiên hầu như lúc nào cũng ngon. Nhưng nếu chẻ sợi tóc làm tám mà tính thì cơm chiên Le Regal nhỉnh hơn cơm chiên những nơi khác tôi từng ăn, chỉ nhờ mấy miếng thơm.

    Một dĩa cơm chỉ có vài ba miếng thơm cắt dày hình rẽ quạt thôi, nhưng vị chua chua ngọt ngọt không quá gắt cũng không quá nhạt của thơm len lỏi trong từng hạt gạo, tinh tế hơn nhiều một cái vắt chanh. Nhờ có thơm, đĩa cơm mỡ màng nào gà nào tôm nào trứng nào sò điệp nào thịt heo có phần đỡ tội lỗi. Một dĩa đầy ăn không hết đem về hôm sau hâm lại vẫn ngon.


    Nhà hàng không chỉ rộng rãi khoảng thịt thà mà còn cho bàn hai người chúng tôi đủ rau cho 10 người ăn. Trong khi những nơi khác chỉ dọn ra một nắm giá và ít cọng húng quế húng lủi, Le Regal dọn ra cả một khu vườn. Chúng tôi lúng túng cuốn xà lách với giá, rau thơm, và thịt bò nướng từ đĩa bánh hỏi, chấm nước mắm. Thiên đường.


    Khác với ở Việt Nam, bánh hỏi là chính, thịt là phụ, ở Mỹ người ta tin rằng ăn nhiều thịt và tránh xa tinh bột thì mới có thể giảm cân. Vì vậy, dĩa bánh hỏi Le Regal theo đúng nguyên tắc “mớ ba mớ bảy”: bảy cuộn bánh hỏi nhỏ hơn cuốn chả giò với ba xiên thịt nướng to bản như lá tre. Nhà bếp cũng phóng tay rắc hành phi khô và đậu phộng, nhưng nếu bạn không thích để thịt nướng dính líu đến họ hàng thực vật thì chỉ việc phủi chúng qua một bên.

    Cùng với Tomatina, Alborz, một tiệm ăn Mễ Tây Cơ, và Top Dog, Le Régal biến Center Street thành một con phố ẩm thực quốc tế, chỉ thiếu ragout kangaroo và kitfo nữa là đủ bộ năm châu.

    Giá cả (chưa tính tip): $26.23 – bữa tối cho hai người và leftover cho bữa trưa ngày hôm sau.

    Địa chỉ:
    Le Regal
    2126 Center Street (between Oxford & Shattuck)
    Berkeley, CA 94704

  • Sáng ra lót dạ bánh giò


    Thay vì chọn giữa cả chục loại cereal, con nít Việt Nam sáng ra có thể chọn giữa cả chục món làm từ gạo và thịt để nạp năng lượng. Người Mỹ khi nghe bạn nói bạn ăn thịt và gạo cho bữa điểm tâm, nhẹ nhất là họ sẽ cau mày. Nhưng họ lại quên nghĩ tới việc họ ăn sáng với nào bánh sừng trâu kẹp thịt (breakfast croissant), bánh mì kẹp xúc xích (kolache), bánh tráng Mễ cuộn khoai tây nghiền, xúc xích và trứng (breakfast burrito), bánh rán (pancake) phết bơ ăn kèm thịt ba rọi hun khói và xúc xích, và cơ man nào những món thịt và bột mì béo bổ khác. Bữa điểm tâm của người Mỹ và người Việt chung quy chỉ khác nhau ở chỗ lúa gạo hay lúa mì. Nếu không so đo từng calorie, hạt nào chẳng là hạt?

    Hơn nữa, một món ăn sáng Việt Nam như bánh cuốn chẳng hạn thường không có phô mai hay bơ nên nhẹ nhàng hơn món Tây gấp mấy lần. Đó là cho đến một ngày nào đó, McDonald’s chế ra McBanhCuon với đầy đủ phô mai, trứng, xúc xích, thịt hun khói, cả dưa chuột ngâm giấm (pickle) chưa biết chừng. Hy vọng là bột bánh cuốn mỏng quá không chứa nổi ngần ấy thứ.

    Ngày ấy mẹ hay hò tôi ăn sáng khi hủ tíu, khi bánh cuốn, khi bánh giò trước khi đi học. Hồi đó tôi biếng ăn. Hồi đó ở Sài Gòn bánh giò người ta đẩy xe đi bán, mẹ thấy không chắc ăn chuyện sạch sẽ nên ít mua. Qua đến Mỹ bánh giò chỉ bán trong tiệm, tiệm xa nhà mấy mẹ cũng mua, vì tôi thèm.


    Mỗi tuần cả nhà làm một chuyến xuống Bellaire, Houston, đến tiệm Giò Chả Đức Hương gom về ba bảy chiếc. Bánh giò ở đây hình trụ tam giác, lớp bột gạo dày nhưng không che kín hết phần nhân thịt băm nấm mèo bên trong. Nghĩ cho cùng, bánh giò chẳng qua cũng là một người họ hàng thô kệch của bánh cuốn, to hơn, dày hơn, tròn trịa hơn, vụng về hơn. Lớp bột nửa đục nửa trong, nửa lạt nửa ngọt giống như hạt cơm mới chín, gói gém với phần nhân thành vừa miệng. Bánh giò dễ dãi hơn bánh cuốn, có thể vừa bốc lá vừa ăn, không cần đũa, không cần nước mắm pha. Bánh giò ăn ngay cũng được, để một ngày ở nhiệt độ phòng cũng được, để tủ lạnh ba ngày rồi ăn cũng vẫn được. Nhưng bánh giò cũng dễ đổ vỡ như một cậu học trò hay phải thức trắng đêm, ăn bánh giò cứ bỏ vào mồm khỏi cần nhai.

    Bánh giò cũng “nhẹ dạ” nữa. Trừ khi chơi luôn ba bốn chiếc một lúc, ăn bánh giò xong không bao giờ bạn phải gánh chịu cảm giác nằng nặng như ôm đá trong bụng suốt ngày đâu.