Category: One shot

  • Quà vặt từ tiệm bánh mì #15: Bánh quy


    Trong số hai trăm mấy mươi bài đã đăng, loạt bài Quà vặt từ tiệm bánh mì khiến tôi tốn nhiều thời gian nhất nhưng cũng là những bài tôi hăm hở viết nhất. Quà vặt là những thứ quà ít tiền, và bạn sẽ nói dĩ nhiên rồi, một cô sinh viên cao học làm sao có thể tiêu xài xa xỉ cho một bữa tối ở The Slanted Door, The French Laundry, hay Chez Panisse cây nhà lá vườn được. Ừ thì tiền lương của tôi có ảnh hưởng ít nhiều đến những buổi đi chợ, nhưng thành thật mà nói, tôi không còn hứng thú lắm với những nhà hàng hạng sang. Một bữa ăn ở một nhà hàng hạng sang có thể gây cảm giác chói lòa như một buổi bắn pháo hoa, nhưng cũng giống như pháo hoa, cảm giác đó tan biến rất nhanh chóng. Việc trộn lẫn những nguyên liệu hảo hạng hay lạ lùng với nhau cũng chính là trộn lẫn văn hóa ẩm thực của nhiều nước với nhau, để rồi giống như một ly sinh tố hỗn hợp không có vị gì rõ ràng, nét văn hóa của món ăn cũng đã nhàu nát. Trong khi đó, nếu tôi viết về một thứ quà quê đang dần mai một, tôi có thể mất mấy ngày tìm kiếm bằng Google cũng không thể chắc chắn rằng tôi đã biết hết các sự tích về nó. Những thứ quà ấy không đơn thuần là một mớ nguyên liệu trộn lẫn, chúng là một phần của một nền văn hóa. Ví dụ như tên gọi của một thứ bánh là một phần của một câu thành ngữ chẳng hạn.


    Suốt 25 năm trời tôi nói câu ““bánh ít trao đi, bánh quy trao lại” cả triệu lần, nhưng tôi chẳng biết mặt mũi cái bánh quy nó như thế nào cả. Nhiều người gọi cái bánh ngọt khô (tiếng Anh là cookie) là bánh bích-quy (hài âm từ “biscuit“) và nói cho gọn là bánh quy, nhưng cái bánh quy Tây Âu này và cái bánh ít của người Nam quá khác nhau để có thể được xếp theo kiểu đồng vai phải lứa. Hơn nữa, tôi đoán thành ngữ kia phải có mặt ở Việt Nam trước các món ăn Tây. Cái sự dốt của tôi cứ âm ỉ ngày này qua tháng nọ, đến hôm kia trong lúc lục lọi giữa một rừng bánh trái bày bán ở Alpha Bakery, tôi tưởng mình hoa mắt khi nhìn thấy một gói ba chiếc bánh tròn xanh biếc dán nhãn “bánh quy“.

    Chiếc nào chiếc nấy múp míp, đáy bằng phẳng, nằm ngay ngắn trên một miếng lá chuối cũng tròn, vẻ như cái mai rùa nằm trên cỏ ướt. Nếu nhìn kĩ ta có thể thấy cả những đường rãnh nhỏ gần mép mai. Ra vậy, “quy” trong “bánh quy” tức là “rùa”, và tên bánh gắn liền với hình dáng của nó.


    Nói về thành phần, bánh quy thật sự là một đứa em nhỏ hơn, tròn hơn, dẹp hơn của bánh ít: cũng bột nếp, bột năng, muối, đường, dầu ăn, và một cục nhân ngọt. Ngày xưa người ta làm bánh quy có phân biệt chấm đỏ hoặc chấm vàng trên “mai rùa” để biết nhân dừa hay nhân đậu, nhưng ngày nay xem ra chỉ có rùa dừa còn sống sót. Mỗi chiếc bánh gọn gàng và đầy đặn vừa khít một nắm tay em bé, người lớn cắn hai ba miếng, giật mình nhìn lại, ơ cái bánh dai dai ngòn ngọt sao mà chóng hết?


    Một đồng rưỡi ba chiếc. Tiện thể nhớ tìm mua luôn vài cái bánh gai, cùng họ bánh ít cả mà.

    Address: Alpha Bakery & Deli (trong Hong Kong City Mall)
    11209 Bellaire Blvd # C-02
    Houston, TX 77072-2548
    (281) 988-5222

    Bài trước trong loạt Quà vặt từ tiệm bánh mì: bánh da lợn

    Bài viết này sẽ góp mặt trong chuyên mục Delicious Vietnam #12 của tháng Tư, thực hiện bởi Anh, tác giả của trang blog A Food’s Lover Journey.

  • Quà vặt từ tiệm bánh mì #13 – Bánh xu xê


    Khi người ta vào giữa độ tuổi hăm, tự nhiên người ta bắt đầu nhận được đủ thứ thông báo cưới hỏi trong vòng bằng hữu. Đại học vừa xong thì phân nửa đám con gái tôi biết lục tục đăng danh sách quà cưới (wedding registry, phong tục phổ biến của đám cưới Mỹ tân thời) lên Facebook, và tôi nghĩ ừ thì người Mỹ họ vẫn mau chóng thế. Đến Giáng Sinh vừa rồi, một người bạn thân thời đại học bỏ cuộc họp lớp vì ngày trọng đại của anh ta đã đến bên Ấn Độ, và một người bạn thân khác thời trung học báo tin sét đánh là đã đính hôn, trong khi tôi cứ tưởng cậu còn lang thang trên các dãy phố của Thành Đô. Mấy tuần sau đó, hai đứa bạn hồi lớp 11 ở Việt Nam tuyên bố nội năm nay sẽ thành gia thất (không phải với nhau). Tôi hoác nhiên nhận ra một điều…

    …Tôi chưa viết về món ăn tiệc cưới nào cả, mặc dù tôi ăn cưới đã mòn răng :D. Thôi thì sao không mừng lễ Valentine năm nay bằng một thức quà Việt Nam mà tên gọi gắn liền với hai nhân vật chính của ngày cưới: bánh xu xê?

    Ngày xưa khi còn là quà trong lễ hỏi, chiếc bánh xu xê xanh múp míp được gói trong những hộp lá chuối vuông vức. Ngày nay người ta bọc chúng trong giấy kính trong suốt, và chiếc bánh căng tròn như một cái gối con. Có lễ người lớn đã từng gọi chúng là bánh phu thê, nhưng bọn trẻ nói ngọng hoặc nói đùa thành bánh xu xê, và chết tên cái bánh từ đó. Nói về kĩ thuật, có lẽ chỉ với tay nghề của các bà ngoại người ta mới có thể biến một hỗn hợp bột nếp, bột mì tinh và nước thành một lớp vỏ bọc dẻo dai mà không dính tay. Vài người có thể không thích cái giòn giòn sừng sực của vỏ bánh xu xê, hoặc chê nó lạt lẽo vô vị, nhưng tài nghệ của người làm bánh thì người ta không thể chối bỏ được. Phần tôi, tôi thích cái gì dai, và thật lòng tôi thích vỏ bánh hơn nhân bánh.

    Theo cách cổ truyền, khoai môn thái sợi được trộn với bột làm vỏ bánh để tạo vân, nhưng bây giờ người ta thường trộn dừa nạo hoặc rắc mè trên mặt cho thay đổi không khí. Những nhà làm bánh công phu xứ Bắc còn rỏ thêm vài giọt nước hoa bưởi vào nhân đậu xanh cho dậy mùi thơm, nhưng tôi chẳng mong gì bánh xu xê ở các tiệm bánh mì Huê Kỳ có mùi hoa bưởi, nhất là khi một vỉ bốn chiếc bán vỏn vẹn 2 đồng.


    Bánh xu xê là thức quà ngọt người thích người không. Mẹ tôi thích. Blogger Nhà Ẩm Thực (The Gastronomer) thì lại thích dùng nó làm đạn để ném bạn bè cho vui. Tôi thấy nó là một biểu tượng hoàn hảo của hôn nhân, và không phải chỉ vì cái tính dẻo quẹo của nếp là mong ước kết chặt hai người hay đại loại vậy. Bề ngoài bánh xu xê đẹp mắt lắm – và hầu như ai mà chẳng thích chuyện cưới xin, nhưng khi ghé răng cắn vào mới thấy nó dai, nó nhạt, nó không như người ta trông đợi, để rồi khi nếm đến cái nhân thì ta khám phá một chút ngọt ngào mềm dịu sau cùng. 🙂

    Địa chỉ: Alpha Bakery & Deli (trong Hong Kong City Mall)
    11209 Bellaire Blvd # C-02
    Houston, TX 77072-2548
    (281) 988-5222

  • Sáng ra lót dạ bánh giò


    Thay vì chọn giữa cả chục loại cereal, con nít Việt Nam sáng ra có thể chọn giữa cả chục món làm từ gạo và thịt để nạp năng lượng. Người Mỹ khi nghe bạn nói bạn ăn thịt và gạo cho bữa điểm tâm, nhẹ nhất là họ sẽ cau mày. Nhưng họ lại quên nghĩ tới việc họ ăn sáng với nào bánh sừng trâu kẹp thịt (breakfast croissant), bánh mì kẹp xúc xích (kolache), bánh tráng Mễ cuộn khoai tây nghiền, xúc xích và trứng (breakfast burrito), bánh rán (pancake) phết bơ ăn kèm thịt ba rọi hun khói và xúc xích, và cơ man nào những món thịt và bột mì béo bổ khác. Bữa điểm tâm của người Mỹ và người Việt chung quy chỉ khác nhau ở chỗ lúa gạo hay lúa mì. Nếu không so đo từng calorie, hạt nào chẳng là hạt?

    Hơn nữa, một món ăn sáng Việt Nam như bánh cuốn chẳng hạn thường không có phô mai hay bơ nên nhẹ nhàng hơn món Tây gấp mấy lần. Đó là cho đến một ngày nào đó, McDonald’s chế ra McBanhCuon với đầy đủ phô mai, trứng, xúc xích, thịt hun khói, cả dưa chuột ngâm giấm (pickle) chưa biết chừng. Hy vọng là bột bánh cuốn mỏng quá không chứa nổi ngần ấy thứ.

    Ngày ấy mẹ hay hò tôi ăn sáng khi hủ tíu, khi bánh cuốn, khi bánh giò trước khi đi học. Hồi đó tôi biếng ăn. Hồi đó ở Sài Gòn bánh giò người ta đẩy xe đi bán, mẹ thấy không chắc ăn chuyện sạch sẽ nên ít mua. Qua đến Mỹ bánh giò chỉ bán trong tiệm, tiệm xa nhà mấy mẹ cũng mua, vì tôi thèm.


    Mỗi tuần cả nhà làm một chuyến xuống Bellaire, Houston, đến tiệm Giò Chả Đức Hương gom về ba bảy chiếc. Bánh giò ở đây hình trụ tam giác, lớp bột gạo dày nhưng không che kín hết phần nhân thịt băm nấm mèo bên trong. Nghĩ cho cùng, bánh giò chẳng qua cũng là một người họ hàng thô kệch của bánh cuốn, to hơn, dày hơn, tròn trịa hơn, vụng về hơn. Lớp bột nửa đục nửa trong, nửa lạt nửa ngọt giống như hạt cơm mới chín, gói gém với phần nhân thành vừa miệng. Bánh giò dễ dãi hơn bánh cuốn, có thể vừa bốc lá vừa ăn, không cần đũa, không cần nước mắm pha. Bánh giò ăn ngay cũng được, để một ngày ở nhiệt độ phòng cũng được, để tủ lạnh ba ngày rồi ăn cũng vẫn được. Nhưng bánh giò cũng dễ đổ vỡ như một cậu học trò hay phải thức trắng đêm, ăn bánh giò cứ bỏ vào mồm khỏi cần nhai.

    Bánh giò cũng “nhẹ dạ” nữa. Trừ khi chơi luôn ba bốn chiếc một lúc, ăn bánh giò xong không bao giờ bạn phải gánh chịu cảm giác nằng nặng như ôm đá trong bụng suốt ngày đâu.