Category: các loại bún nước

  • Gánh quà ngày Tết ở Kim Sơn

    *Bài viết của Mẹ nhân Mồng Bốn Tết Tân Mão*


    Ngày còn ở Việt Nam, tôi ít khi ăn quà bánh bày nơi hè phố hoặc gánh đi bán rong, vì mẹ tôi quy định nghiêm ngặt rằng quà rong không được sạch sẽ lắm. Nhưng sáng hôm nay, tôi đã đùng đùng hối ông xã chạy lên nhà hàng Kim Sơn để ăn trưa, chỉ vì tối qua xem TV thấy người ta nói Kim Sơn có mở một đại hội ẩm thực đón Tết Tân Mão trong 9 ngày, với những thức ăn Việt Nam được đặc biệt bày bán trong quang gánh, thúng mủng như những thức quà rong ngày xưa, và vừa may, hôm nay là ngày chót của đại hội.


    Như thường lệ, Kim Sơn bày biện theo kiểu buffet, nhưng vì là ngày Tết nên nhà hàng được trang hoàng với nhiều hoa quả cùng những lời chúc mừng treo khắp nơi, và nhiều món ăn hơn mọi khi. Tôi thấy có thịt kho, dưa giá, bánh xèo, bánh cống, bánh bèo, bánh đúc. Cũng có vài loại xôi, bánh tét, và cả mứt Tết.


    Tôi thật sự cảm động khi gặp lại hình ảnh những cái thúng, với đôi quang gánh bằng tre, và những tấm lá chuối xanh bên cạnh thức ăn mừng năm mới.


    Món đầu tiên tôi chọn là bò 7 món. Tiếng là bảy món nhưng thật ra nhà hàng chỉ dọn ra bốn món: bò nướng vỉ, bò chả đùm, bò nướng lá lốt và bò nướng mỡ chài. Mỗi thứ chỉ có một ít nhưng thật ngon, đặc biệt là bò mỡ chài. Miếng thịt mềm mại và thơm ngát mùi gia vị, cuốn tròn như một cuốn chả nhỏ, ngắn hơn ngón tay út một chút, được nướng khéo trên ngọn lửa không quá già rồi bưng ra ngay cho khách. Tôi ngạc nhiên cảm nhận thấy mỗi miếng thịt thật sự gói ghém cả một kỳ công của người đầu bếp nơi đây.


    Trong khi đó, ông xã tôi chọn chả ốc bọc lá chuối nướng, món được giới thiệu là món đặc biệt của nhà hàng hôm nay. Tôi không thích ốc nhưng vì tò mò nên cũng nếm thử, và thấy rằng tuy chả hơi cay nhưng quả là ngon thật. Chẳng nghe một tí gì cái mùi ốc vẫn thường làm tôi thấy ghê ghê ngày còn nhỏ, miếng chả mịn nhuyễn như chả lụa được bọc trong lá chuối rồi mới nướng nên không có hương lửa cháy xém mà ngát mùi dịu ngọt của một cơn gió nhẹ đêm hè. Dù thích ăn cá nhưng công bằng mà nói, món chả ốc Việt Nam này ngon hơn món chả cá Indonesia con gái mời tôi vài tháng trước.


    Một món khác tôi cũng rất thích hôm nay là bánh canh cua Nam Phổ. Trước giờ tôi chỉ biết về vùng đất xứ Quảng này và món bánh canh nổi tiếng này qua sách vở, nên tôi mừng húm khi thấy nó trong thực đơn. Bát bánh canh nhìn dễ thương với màu gạch đỏ cam, những dúm thịt cua rải rác đó đây trên mặt những sợi bánh dài óng ả. Khác với bánh canh giò heo của người miền Nam với nước dùng rất trong và tôm thịt đầy ắp, bánh canh cua Nam Phổ không có thịt heo, không có tôm, nước dùng đặc sệt nhưng chỉ ngọt nhẹ nhàng. Gắp bánh đầu tiên chưa cho tôi cảm nhận điều gì, nhưng gắp thứ hai, rồi thứ ba, rồi vài ngụm nước dùng sóng sánh lưng chừng bỗng khiến tôi nghe được cả một trời hương đồng gió nội. Một sự bình yên giản dị được gói gọn tinh vi trong một bát nhỏ quà quê.


    Chỉ có giá tiền thì không quê chút nào. Tất cả $35.75 cho hai phần buffet đặc biệt hôm nay. Vừa lúc quá giữa trưa khi chúng tôi chuẩn bị ra về thì ngoài sân người ta í ới chuẩn bị múa lân và đốt pháo. Hình ảnh mười sáu con lân sặc sỡ và những dây pháo dài hàng trăm thước với tiếng nổ rầm rĩ đã theo tôi về đến tận nhà trong ý nghĩ những người Á Châu chúng ta, khi ra đi, quả thật đã cố gắng đem cùng cả ngày Tết và cả quê hương.


    Địa chỉ: Nhà Hàng Kim Sơn
    10603 Bellaire Blvd
    Houston, TX 77072
    (281) 598-1777

  • Đại khái là bún bung


    Mùi rau ngổ trong vắt như gió lạnh buổi sáng, nửa như chanh non nửa như bạc hà. Nước lèo cũng trong, vị ngọt thanh tao như nước quả vừa chín tới, làm từng sợi bún mọng lên như sợi tóc mới gội còn óng hương thơm. Trong tô có đỏ, có trắng, có xanh tươi của lá non, có xanh vàng màu lá úa, có cả cái nâu nhạt quê mùa của xương bò nấu canh. Ấy là tô bún bung đầu tiên cô nấu trong đời.

    Bún bung là món người Bắc. Bung là tiếng Bắc chỉ cách nấu xào trước cho rám mặt rồi mới ninh nhừ. Cô biết về bún bung qua mạng viễn thông và nếm thử nó bằng trí tưởng tượng. Mẹ cô cũng có đọc về nó, nhưng Sài Gòn chưa thấy ai bán bún bung, và bây giờ không biết Hà Nội có còn ai bán bún bung không. May ra có mấy bà cụ răng đen áo vải quang gánh từ ngoại thành vào thì bán. Dù sao thì cái món bún bung có cái tên nghe vui tai, làm cô liên tưởng đến tiếng bỏng ngô nổ lép bép hay cái hoa râm bụt nở mãn khai, cứ nói ra miệng lại thấy buồn cười.


    So với những thức bún nước khác, bún bung thuộc vào loại đơn giản, ít tốn thời gian, ít nguyên liệu, không phải chuẩn bị cầu kì như bún thang bún riêu nhưng hương vị thì không kém cạnh gì. Bún bung gần giống như canh chua của miền Nam, chỉ khác cái canh chua nấu với cá và ăn với cơm, còn bún bung nấu với chân giò và ăn với bún tươi. Cô chắc nếu người Bắc nấu mà dùng quả dọc hay quả sấu thì vị chua cũng khác với vị trái thơm miền Nam. Bún bung có thể cũng hơi giống canh bún cá cô Mùi nấu trong Xóm Cầu Mới của Nhất Linh, vì cả hai đều dùng rau ngổ cho thơm, nhưng canh bún cá không thấy nhắc có vị chua.

    Nói chuyện rau ngổ. Chữ “ngổ” nghĩa gì thì cô chịu. Nhưng cô thấy mấy ông thực vật học đặt tên rau ngổ là Limnophila aromatica thì đúng lắm. Rau ngổ thơm nồng, thơm xé, khi vừa mở bao rau ra hay khi vừa chan nước lèo nóng lên mặt thì hương rau ngổ quất vào mũi làm cả người tỉnh táo hẳn. Rau ngổ ăn sống hơi đắng nhưng lại trơn tru giòn giã y như rau muống. Bên Việt Nam người ta bán mớ rẻ như biếu không, bên Mỹ để giá $8.99 một cân. Thời may cái bó cô mua có một phần tư cân nhưng đủ ăn những sáu bữa.

    Đắt thì đắt, ít nhất rau ngổ cũng còn tìm được, chứ dọc mùng thì thua. Cơ khổ, món rau chính trong bún bung lại là dọc mùng. Biết cái vị the the xốp xốp ấy không gì thay được, nhưng cô đành dùng cần tây chẻ nhỏ thay vào, ăn cũng tạm giống. Được cái cần tây dễ rửa, trong khi dọc mùng chừng lại làm ngứa tay.

    Ngoài cái hoán đổi ấy ra, cô còn thay chân giò bằng xương bò (mỡ nhiều như bôi sáp), nước mắm bằng nước tương, và bỏ hẳn vụ bột nghệ. Kệ, cô bung xương bò, tất bún này là bún bung. 🙂


    — Tặng Đại mừng sinh nhật —

  • Phở Vỉ Hoa

    Cá với bạn là khi ra khỏi những khu vực đông người Việt trên đất Mỹ thì bất kì hàng quán Việt Nam nào cũng có tên bắt đầu bằng từ “phở”. Rồi thì người ta sẽ tưởng dân VN ăn mỗi món phở. Cũng phải, người Nhật chỉ ăn độc nhất sushi, và người Mỹ chẳng có gì ngoài hamburger.


    Phở Vỉ Hoa của Los Altos cách viện nghiên cứu SLAC mươi mười lăm phút lái xe. Mudpie từng ăn phở ở đây rồi nên lần này tụi tui gọi nhiều món khai vị và hai món chính. Bắt đầu là gỏi cuốn: bánh tráng nhúng nước cuộn rau xà lách, rau thơm, bún, giá tươi, hai con tôm xẻ nửa, và một miếng thịt luộc mỏng như lưỡi lam. Tui cắn thử một miếng ăn không, thấy rau thịt gì cũng lạc, phải chấm tương đậu phộng mới vừa miệng (không biết ở VN người ta chấm nước mắm hay gì?). Ráng ăn chậm cách mấy thì giá chót ba phút sau cũng hết cả cuốn. Món này rất “nhẹ dạ”. 😛


    Kế tiếp đến chả giò. Thực đơn bảo chả giò này làm với bánh tráng. Haix. Tui sống ở VN 17 năm, lẽ nào không phân biệt được bánh tráng bột gạo với loại bột mì cán mỏng người Tàu dùng làm eggroll. “Bánh tráng” ở đây tuy mỏng nhưng đục như khí quyển Kim Tinh, đâu được trong như bánh tráng thiệt. Tui thấy chán vì bị xí gạt. Không lẽ không thể nào tìm được chả giò thiệt trên đất Mỹ hay sao?


    Món khai vị thứ ba: gỏi ngó sen tôm thịt. Nói là “khai vị” chứ hai người ăn rồi còn dư đem về được thêm một bữa. Nhân tiện nói luôn, gỏi VN khác salad trộn kiểu Mỹ. Người phục vụ không hỏi bạn thích loại sốt ăn kèm (dressing) nào, và bạn chẳng cần dặn họ chừa sốt riêng một bên. Gỏi không có Ranch hay bleu cheese làm tăng huyết áp, hay sốt dầu giấm (vinaigrette) chua gắt cổ. Món gỏi nào cũng đơn giản trộn với muối-chanh-đường. Những cọng ngó sen, cà rốt, hành tây xắt sợi, cả thịt heo thái mỏng dính và tôm xẻ nửa đều cùng một vị muối-chanh-đường hài hòa như nhau. Cái giòn giòn của ngó sen đi rất nhịp nhàng với cái mềm của thịt heo và cái bùi của đậu phộng giã nhỏ. Phải nói món gỏi có đủ chất cho một bữa ăn no. Nói theo kiểu người Mỹ thì món gỏi tốt cho sức khỏe.

    Món chính thì sao? Tụi tui gọi cơm tay cầm và bún thịt nướng.


    Đúng ra cơm tay cầm là cơm niêu, nấu và dọn luôn trong cái niêu đất, nhưng cơm tay cầm ở đây chỉ là cơm chiên dọn trong niêu, phần niêu thì nguội phần cơm nóng hổi. Muỗng đầu ăn thấy ngon, muỗng thứ hai thấy tươm dầu mỡ: nào cơm chiên, nào nấm đông cô chiên, nào lạp xưởng chiên, nào thịt gà chiên. Chẳng trách người ta dọn cơm kèm một chén nước canh. Cái niêu tuy nhỏ nhưng cơm béo quá nên thành niêu cơm Thạch Sanh: vừa ăn mấy muỗng đã chớm no, ngồi ăn ì ạch mãi không hết.


    Bún thịt nướng thì tui thèm lâu rồi. Một tô bún trắng, giá sống, dưa leo xắt sợi, vài miếng sườn heo cháy xém thơm lừng, một nhúm cà rốt và củ cải trắng ngâm chua, một chút đậu phộng rang giã nhỏ rắc trên mặt, thiệt nhiều nước mắm pha… Phải chi người ta cắt miếng sườn hơi dày hơn chút xíu, ướp hơi nhiều hơn chút xíu, nướng hơi lâu thêm chút xíu, là tô bún hết xẩy. Mà phải chi người ta cho con dao, chứ làm sao cắt miếng thịt bằng đũa đây?


    Nói chung nội gần Palo Alto thì tiệm này ăn được. Giá rẻ, và họ nhận thẻ tín dụng. Cũng không phải chờ lâu. Chỉ hơi phiền mấy bà chủ tiệm vừa so đũa vừa nói chuyện tự nhiên quá. Đành rằng lúc đó vắng khách và khách Tây không hiểu tiếng Việt, nhưng cái giọng Nam Kỳ oang oang bình phẩm hàng xóm làm sao du dương được. Mở nhạc có hơn không?


    Phở Vỉ Hoa Restaurant
    4546 El Camino Real Suite A12
    Los Altos, CA 94022
    Lunch for two: $21.81

  • Phở Rosie

    Ở College Station không có chợ Hồng Kông hay Bellaire (tương đương với chợ 99 và khu Bolsa của Cali), nhưng College Station có nhà hàng Việt Nam. Phở Rosie mở cửa cũng được đâu hai năm. Nhà tôi nằm trong lượt khách đầu tiên, và cô chủ tên Hồng thậm chí còn nhớ mặt tôi khi mấy tháng sau tôi quay lại với vài đứa bạn. Người tính hiếu khách.


    Bao giờ nhà tôi cũng ăn trưa sớm. Lúc đó vắng người. chứ cỡ mười hai rưỡi trưa thì tiệm bắt đầu tấp nập. Có những điều hiếm khi thay đổi: chúng tôi luôn ngồi ở cái bàn gần cửa ra vào nhất, và anh chàng người Mỹ đứng quầy tính tiền luôn có một nét mặt suy tư. Không phải là không than thiện, chỉ trông như anh đang nghĩ chuyện cổ phần chứng khoán gì đó. Dẫu gì, tiệm này cũng đầy cả sự giản dị ngày thường, người ta không phải cười chào một cách sáo rỗng để làm ấm không khí. Cái ấm lan tỏa từ những cái tô.


    Tôi chọn một tô phở lu bu nào thịt nào gân nào gầu nào xách. Tô bự. Và một lỗi lầm bự không kém. Nhìn cái tô thì biết, tôi chết chìm trong đó còn được. No quá cành hông. Người Mỹ nghe đến bất kì thứ gì không phải thịt nạc thì sợ, đồ lòng khiến họ nhăn mặt như cắn nhầm tiêu, nhưng nghĩ coi, ăn đồ long là ăn lấy cái tính giòn giòn sực sực dai dai, nó thú lắm chứ. Người ta nhai kẹo cao su được, sao không ăn lá xách được?


    Dĩa rau ăn kèm tô phở chiến hạm cũng đầy đủ mấy thứ chính yếu: ngò, giá, rau thơm, chanh, ớt xanh jalapeno (thay cho ớt đỏ Việt Nam). Tôi thích tô phở không rau, Má bé nhỏ thích bọn hành ngò và giá đỗ…


    … thành ra tô của Má bé nhỏ trông lại xinh.

    Phở Rosie – Asian Noodle Soup
    2001 Texas Ave S #300
    College Station, TX 77840