Kem ống

Khoảng giữa trưa, trước cổng trường Phổ Thông Năng Khiếu nhỏ như cái cổng nhà có ông bán kem. Trông ông cũng như những người bán hàng rong khác với cái thùng mốp trắng đã ngả màu gắn sau yên xe đạp và một hai cái xô bên hông xe, nếu tôi nhớ không nhầm. Ông bán kem ống. Cái thứ kem tôi chưa từng ăn trước đó và chắc sau này cũng không bao giờ còn được ăn nữa.

Kem ống của ông dài cỡ ba tấc, ốm như đốt trúc, nằm chật ních trong từng ống nhôm. Cứ đứa nào hỏi mua thì ông nhúng ống nhôm vô nước mà lôi kem ra, lẹ tay như tuốt kiếm. Tôi thường mua kem mít. Kem vani màu trắng có lẫn mấy sợi mít nhỏ vàng vàng sừng sực, giá một ngàn một cây (thời đó thì 1000, bây giờ bao nhiêu rồi tôi cũng chẳng biết). Kem mít bán chạy nhất, cứ sau khi ông tới chừng mười lăm phút thì bán hết, ai chậm chân ra trễ chỉ còn biết mua kem đậu xanh đậu đỏ mà thôi. Sau năm tiếng học khan đầu khan cổ, cây kem ống là thiên đường tạm thời để tiếp sức cho lũ chúng tôi cày thêm vài tiếng buổi chiều nữa. Cây kem cũng đủ dài để chia đứa này đứa kia, mỗi đứa cắn một miếng đã thèm.

Có ai biết ông bán kem còn bán trước cổng trường Năng Khiếu không? Bạn nào có chụp một tấm hình kem ống thì gửi cho Mai với nha! Giờ nghĩ lại mà chết thèm.

You will also like:

1 comment to Kem ống

Leave a Reply

You can use these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>

  

  

  

Categories

Archives