Category: California

  • Cafe Phục Hưng (Cafe Renaissance) ở Palo Alto

    Chiều thứ bảy biết ăn gì đây? Ở nhà chiên trứng, hâm một hộp bắp cho xong bữa, hay gọi pizza, hay ra tiệm hamburger gần nhà cho có “đi ăn ngoài”? Lên Citysearch coi có chỗ nào hay ho không. Tàu, Ấn, Mễ, Mỹ, và Thái thì không chơi. Không phải chê bai gì họ, chẳng qua họ hơi… thường. Thiệt tình tui không biết enchilada với quesadilla khác nhau chỗ nào, phần vì nó giống nhau từ tên gọi đến thành phần, phần vì cũng mấy thế kỉ rồi tui không ăn đồ Mễ. Tui cũng không biết đồ Ấn có gì ngoài cà ri và bánh naan, vì khi đi nhà hàng Ấn thì quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu. Đồ ăn Ý cũng không mới lạ gì, lòng vòng những mì, sốt cà, phô mai.


    5 giờ chiều. Đi ăn món Iran.

    Bà chủ là người da vàng. (Cũng không lạ gì, hầu như cả Cali toàn người da vàng rồi.) Cửa tiệm mở để nắng vào cho ấm (không có máy điều hòa) và chó của khách bộ hành cũng vào luôn cho thân thiện. Thực đơn dán ngay ngắn trên cửa nên người ngồi gần lối ra vào tiện thể đọc luôn thực đơn. Tụi tui gọi món gà hầm lựu (khoresh-e fesenjan) và souffle rau (kuku-ye sabzi).


    Món gà được dọn với cơm và một phần rau trộn ứ hự. Món soufflé cũng đi kèm rau trộn, nhưng thay vì cơm thì có ba cuộn dolma (cơm và rau cải hầm nhừ gói trong lá nho), ăn với sốt gì màu trắng vị chua như sốt da-ua dưa chuột (tsatziki) vùng Địa Trung Hải.

    Phải nói lần đầu tiên ăn dolma tui thấy không ngon gì lắm. Lá nho hơi đắng và chua, dư vị đậm xít cổ họng. Phần nhân bên trong rất giống xôi nếp đậu xanh nấu nhão, ăn cũng được nếu bỏ lá nho đi. Khối soufflé nhẹ nhàng hơn, tương tự một miếng bánh trứng trộn rau dền luộc nhừ. Muốn biết trong bánh có gì thì liếc vô thực đơn.


    Gà hầm lựu là lạ nhất. Nhìn bề ngoài khác xa mấy cuộn dolma nhưng  mùi vị y chang, thậm chí còn chua và gắt hơn dolma. Không biết lựu có cùng họ với nho không? Chỉ biết lưỡi vừa chạm phần sốt lựu đỏ đã muốn xoắn lại, tuy phần thịt gà mềm rục rất dễ ăn. Thà tui ăn bánh trứng rau còn hơn.


    Hai món cộng lại, kèm một rổ bánh pita khai vị mỏng như giấy tập, hết hơn 15 đồng. Tiệm này chỉ được cái bà chủ ngọt ngào dễ thương.

    Cafe Renaissance (Persian cuisine and American sandwiches)
    321 Hamilton Avenue
    Palo Alto, CA 94301
    (650) 321-6222

  • Bánh mì Hương

    Ngoại trừ những ngôi nhà nhỏ với những khu vườn nhỏ, và xe hơi thay vì xe gắn máy, San Jose giống hệt quận Bình Thạnh của Sài Gòn. Tôi không biết chính xác thành phần chủng tộc của thành phố San Jose hay của bang Cali nói chung, nhưng ở đây nhìn đâu cũng thấy người Việt. Palo Alto không Việt Nam bằng San Jose thì nhìn đâu cũng thấy châu Á. Trạm xăng, nhà hàng, trung tâm mua sắm, nhân viên văn phòng ở Stanford, mấy cô chạy bộ tập thể dục ngang qua ký túc xá mỗi sáng… Nhưng Palo Ato không có bánh mì. San Jose có bánh mì, mà lại là bánh mì ngon. Mudpie lôi đâu ra từ Google được địa chỉ Bánh Mì Hương. Ba lần tụi tôi xuống San Jose thì hết hai lần tạt vô Hương mua bánh mì, một lần kia đi mua chỗ khác hóa ra không ngon bằng ở Hương.


    Bánh mì thịt Việt Nam từ đâu ra? Tôi nghĩ vầy: mấy ông Tây qua Việt Nam buồn buồn đem theo bánh mì baguette, dân VN thấy cái bánh dài ngoằng, nghĩ bụng dài chi dữ, nên khi làm thì họ làm ngắn bớt đi, ruột bánh nhẹ hơn đi. Họ giữ pâté nhưng dẹp phô mai, xẻ dọc ổ bánh, nhét vào ít thịt nướng dưa giấm, thêm chút nước tương. Vậy là ra đời cái món Bánh (bột) Mì. Không biết thuở xa xưa người ta ăn bánh mì với gì, như thế nào, chỉ biết bây giờ bánh mì bữa nào trong ngày ăn cũng được: sáng, trưa, chiều, sau giờ tan học, ăn dặm ban đêm. Bánh mì dễ, có thể đi với thịt nóng, thịt nguội, trứng, chuối, cá mòi, đậu phụ, pâté… Tụi tôi bên này hay chọn bánh mì thịt nướng.


    Thịt không phải loại thịt thượng hạng gì, nhưng mùi vị thì hết xẩy. Người ta pha chế vừa đủ chút hành tỏi, đường muối, để thịt thấm vừa lâu, đem nướng nghe thơm phức. Từ nhà đến tiệm bánh mì cũng mất một tiếng, tụi tôi hay mua bánh mì để dành ăn dần cả tuần. Để bánh trong tủ lạnh rồi hâm nóng bằng lò vi ba tuy làm cho bánh thường bị dai, nhưng phần thịt vẫn ngon như mới. Cộng thêm cái chua chua của củ cải trắng và cà rốt ngâm giấm, một chút bùi bùi của pâté phết rất mỏng, một hai cọng ngò hơi the. Tôi hay bỏ ngò đi, Mudpie thì thích ngò.

    Với $2.75, bạn sẽ chọn hai cái cheeseburger tươm dầu mỡ ở McDonald, nửa ổ bánh mì sandwich Subway, hay một ổ bánh mì thịt nướng VN?

  • Bánh cuốn Tây Hồ

    Mấy lời bình trên mạng rất ngộ. Tiệm nào ngon thì bị chê hết lời, cứ như người ta cho ăn củi khô chấm bùn, mà toàn chê chuyện đâu đâu. Khi thì chê phục vụ thiếu tận tình, không rót nước khi ly của khách vừa vơi nửa. Khi thì chê tiệm phở làm sushi và pad Thai kém ngon(!) Khách Mỹ khi đến quán VN không biết món gì là món chính của quán ngay khi nó nằm trong bảng tên rõ ràng. Món chính là món sở trường, món làm nên tên tuổi quán. Điểm này quán ăn Việt khác tiệm buffet Tàu, nhưng cũng tại quán xá bên này ôm đồm, tiệm phở bán cả cơm tấm bò lúc lắc, tiệm bánh cuốn bán luôn bún mộc bún bò. Vậy nên nếu bạn tới một quán ăn Việt lần đầu không biết ngon dở thế nào, gọi trước món sở trường đi cho chắc ăn. Nếu muốn thử món lạ cũng được, nhưng không vừa miệng cũng đừng than. Chuyện ăn thử ít khi nào vừa ý lắm.


    Nói riêng chuyện bánh cuốn. Bánh Cuốn Tây Hồ ở San Jose bị chê làm mì bún gì đó không được ngon. Mệt ghê. Tuy tiệm BCTH San Jose không rộng rãi thoáng mát như BCTH Bellaire nhưng nhà bếp làm bánh cuốn ăn cũng khá. Tiệm nhỏ như quán phở xóm ở Sài Gòn, trần thấp, bàn ghế nhựa thấp, khách nói chuyện lao xao giữa mấy chai tương ớt tương hột và một bình nước mắm pha cao như bình hoa. Tôi gọi một dĩa bánh cuốn nhân thịt ($6.50) trộn nấm mèo, dọn kèm giá và dưa leo thái mỏng trên dĩa nhựa melamine, thêm một miếng bánh tôm chiên không có tôm và năm lát chả lụa mỏng dính. (Ở BCTH Bellaire người ta cho ba miếng bánh tôm chiên.)


    Bánh cuốn thịt nướng cũng ngon, lại tiện lợi nữa, vì bọn giá nằm luôn trong bánh khỏi gấp gáp mất công. Dĩa bánh cũng không có dưa leo, chỉ có mấy lá ngò và ít hành phi cho đẹp. (Tôi nhón mất một chiếc mới sực nhớ ra chưa chụp hình, thành ra dĩa bánh xấu đi.) Phần thịt nướng nêm vừa mặn nên không cần chan nước mắm. Chỉ phải cái hơi mắc, một dĩa 8 cuốn mà hơn 8 đồng.

    Trở lại chuyện mạng miếc, it khi nào quán ăn VN có website, và cho dù có đi nữa cũng không bao giờ update. Cứ coi theo website của BCTH thì Texas không có Bánh Cuốn Tây Hồ, và BCTH giống y chang nhà hàng Trung Hoa?