Category: Chuyện này chuyện kia

  • Những món mất đi


    Vậy là hết bánh flan. Cafe Giovanni trên đường Shattuck đã đóng cửa, 25 năm và giờ nó chỉ còn là một cái bảng tên không biết người ta sẽ gỡ bỏ khi nào. Tôi có ăn ở đấy một lần lúc lên cơn thèm mỳ Ý. Nó chẳng phải là một nhà hàng Ý tên tuổi trong vùng, nhưng nó đặc biệt. Cái gì cũ kỹ cũng đều đặc biệt cả. Gian trước có quầy bar. Gian sau có một lò sưởi lớn đặt giữa phòng, kiểu lò sưởi bằng gạch với gỗ thật và lửa thật lách tách reo. Người ta xếp bàn ăn chung quanh lò sưởi, hơi lửa tỏa ấm hừng hực. Đấy cũng là nơi duy nhất trong vùng có món bánh flan. Không phải bánh flan tuyệt cú mèo, nhưng có còn hơn không.

    Không biết tại kinh tế suy thoái hay tại sự tiện hóa của thực đơn nhà hàng cho vừa ý khách mà có nhiều món cứ dần rơi rụng vào quá khứ. Phở Hòa chẳng hạn, người ta mới vừa đóng cửa nó và thay vào đấy tiệm ăn Thái PunToh, dĩ nhiên bò kho của Phở Hòa cũng khăn gói ra đi theo cái tên quán, mà bò kho vốn đã hiếm thấy ngay cả ở San Jose. Rồi thì Bánh Cuốn Tây Hồ Số 9 ở Oakland vừa thay chủ. Duyên, cháu gái của người chủ cũ, làm mới cả tiệm từ nội thất trang trí đến thực đơn. Khách vào ăn đông hơn thấy rõ, có cả người da trắng. Nhưng thực đơn thì ngắn đi, và thiếu món bún mộc. Cô Duyên nói người ta thi thoảng mới gọi món ấy, được đâu một, hai lần mỗi hai tuần. Nấu làm chi cho cực cái nồi một món chẳng mấy ai quan tâm. 🙁

  • Kem ống

    Khoảng giữa trưa, trước cổng trường Phổ Thông Năng Khiếu nhỏ như cái cổng nhà có ông bán kem. Trông ông cũng như những người bán hàng rong khác với cái thùng mốp trắng đã ngả màu gắn sau yên xe đạp và một hai cái xô bên hông xe, nếu tôi nhớ không nhầm. Ông bán kem ống. Cái thứ kem tôi chưa từng ăn trước đó và chắc sau này cũng không bao giờ còn được ăn nữa.

    Kem ống của ông dài cỡ ba tấc, ốm như đốt trúc, nằm chật ních trong từng ống nhôm. Cứ đứa nào hỏi mua thì ông nhúng ống nhôm vô nước mà lôi kem ra, lẹ tay như tuốt kiếm. Tôi thường mua kem mít. Kem vani màu trắng có lẫn mấy sợi mít nhỏ vàng vàng sừng sực, giá một ngàn một cây (thời đó thì 1000, bây giờ bao nhiêu rồi tôi cũng chẳng biết). Kem mít bán chạy nhất, cứ sau khi ông tới chừng mười lăm phút thì bán hết, ai chậm chân ra trễ chỉ còn biết mua kem đậu xanh đậu đỏ mà thôi. Sau năm tiếng học khan đầu khan cổ, cây kem ống là thiên đường tạm thời để tiếp sức cho lũ chúng tôi cày thêm vài tiếng buổi chiều nữa. Cây kem cũng đủ dài để chia đứa này đứa kia, mỗi đứa cắn một miếng đã thèm.

    Có ai biết ông bán kem còn bán trước cổng trường Năng Khiếu không? Bạn nào có chụp một tấm hình kem ống thì gửi cho Mai với nha! Giờ nghĩ lại mà chết thèm.