Tag: goi

  • Cơm phần ở Thanh Đa Quán

    *Bài viết của Mẹ nhân một bữa trưa ngon miệng*


    Ở phố Bellaire, nơi đông ngườii Việt nhất tại Houston này, có đến hai quán ăn mang tên Thanh Đa. Một là quán Bún Măng Vịt Thanh Đa, hai là Thanh Đa Quán. Tinh cờ tôi đã chọn Thanh Đa Quán để ăn trưa hôm nay, cũng vì nơi đây có bán cơm phần, một điều hơi hiếm thấy ở Mỹ. Có lẽ vì người đi ăn tiệm thường thích tự mình chọn món, hoặc nếu không biết chọn gì thì ăn buffet. Cơm phần ở giữa hai cách lựa chọn này. Với cơm phần, nhà hàng đã định sẵn thực đơn cho bạn: hai người thì 4 món, 4 người thì 5 món, 6 người thì 6 món v.v…. và dĩ nhiên là giá cả cũng khác nhau. Tính ra thì ăn cơm phần mắc hơn ăn buffet nhưng rẻ hơn thực đơn chọn từng món. Chẳng hạn như hôm nay, một phần cơm cho 2 người ở Thanh Đa Quán, gồm thịt vịt luộc chấm mắm gừng, gỏi ngó sen tôm thịt, canh chua cá bông lau, và cá bông lau kho tộ, dĩ nhiên có cơm đi kèm, tổng cộng chỉ có $21.6 tính luôn cả thuế.

    Quán ăn tuy nhỏ nhưng khang trang, và bàn ghế tươm tất. Có đến bốn chiếc TV to đặt ở bốn góc phòng, hai chiếc chiếu thời sự và phim truyện Mỹ, hai chiếc kia dành cho phóng sự và phim truyện Việt Nam. Đây là điểm son đầu tiên tôi ghi cho Thanh Đa Quán. Tôi không thích những nhà hàng bắt thực khách phải xem những trận banh tẻ nhạt hay những màn hài kịch ngớ ngẩn theo sở thích của chủ nhà hàng. Điểm son thứ hai là những cô cậu hầu bàn nhỏ tuổi và nhỏ người nơi đây ăn nói lễ phép và thật ân cần. Tôi đặt mua phần cơm to-go, nghĩa là tôi không phải cho họ tiền tip, nhưng họ vẫn vui vẻ tiếp chuyện với tôi. Rồi đến khi mang thức ăn ra, một cậu lại còn rối rít xin lỗi vì đã để tôi phải đợi lâu, mặc dù thật ra trong 20 phút ngắn ngủi ấy tôi xem TV hết sức thoải mái. Cậu nhanh nhẹn trao cho tôi danh thiếp của nhà hàng và dặn dò tôi lần sau cứ gọi điện trước, rồi chỉ việc đến nhà hàng đem thức ăn đi mà không cần chờ đợi phiền hà.


    Tôi về nhà mà vẫn còn thấy vui vì sự lịch sự của nhà hàng, rồi lại càng hài lòng hơn khi mở từng hộp thức ăn. Món thịt vịt luộc tuy hơi ít nhưng mềm mại và nước mắm gừng pha vừa ăn, tuy có ớt nhưng không cay lắm.


    Món gỏi có ngó sen, dưa leo, cần tây, tôm và thịt, điểm thêm một ít đậu phụng rang giòn giã nhuyễn, từng sợi gỏi dai dai, giòn giòn cũng khá ngon, không cay như những món gỏi ở các nhà hàng khác. Tuy gỏi có hơi chua nhưng không thấm vào đâu so với món canh chua. Cái món này thì đầu bếp ở Thanh Đa Quán hẳn đã nhất định tự đặt cho họ cái bổn phận phải nấu sao cho đúng voi tên gọi của nó, cho nên nó chua ơi là chua. 🙁 Những lát cá trong canh béo một cách đằm thắm, và những khoanh bạc hà xanh tươi nõn nà (mà tôi không hiểu sao người ta có được trong mùa đông lạnh giá này) không thể nào cứu vãn được vị chua lạnh lùng và tàn nhẫn. Thế rồi tôi đành bê bát canh vào bếp nêm nếm lại. Điều thần kì đã xảy ra: vẫn cá đó, thơm đó, cà chua đó, bạc hà đó, đậu bắp đó…. chỉ một vài muỗng đường đã nhấc bổng bát canh từ lòng đất thành món ăn của thiên đường. 🙂


    Thật may, hai lát cá kho tộ lại hoàn toàn xuất sắc. Nước kho đặc sánh và vàng sẫm làm nổi bật màu cá vàng nhạt với vị ngọt nhỏ nhẹ, thoảng một chút mùi nước mắm xa xôi. Không quá béo, không quá mặn, không quá cay… món cá kho tộ này thực đã đạt được mức yêu cầu cao nhất trong nghệ thuật kho cá của người Việt. Con gái tôi vốn không thích ăn cá, nhưng lần sau khi nó về thăm nhà, nhất định tôi sẽ dẫn nó đi thưởng thức món cá kho tộ ở Thanh Đa Quán. Ông xã tôi sau một bữa trưa ngon miệng đã đi ngủ ngay, còn tôi nghĩ mình phải ghi lại việc ăn cơm phần để nói với mọi người rằng, trên đất Texas rất Mỹ này vẫn luôn có những món ăn Việt Nam thật giản dị nhưng cũng thật công phu, ngon lành và quí giá không kém bất cứ nơi nào trên thế giới.

    Địa chỉ: Thanh Đa Quán (Alief)
    13090 Bellaire Blvd
    Houston, TX 77407

  • Phở Vỉ Hoa

    Cá với bạn là khi ra khỏi những khu vực đông người Việt trên đất Mỹ thì bất kì hàng quán Việt Nam nào cũng có tên bắt đầu bằng từ “phở”. Rồi thì người ta sẽ tưởng dân VN ăn mỗi món phở. Cũng phải, người Nhật chỉ ăn độc nhất sushi, và người Mỹ chẳng có gì ngoài hamburger.


    Phở Vỉ Hoa của Los Altos cách viện nghiên cứu SLAC mươi mười lăm phút lái xe. Mudpie từng ăn phở ở đây rồi nên lần này tụi tui gọi nhiều món khai vị và hai món chính. Bắt đầu là gỏi cuốn: bánh tráng nhúng nước cuộn rau xà lách, rau thơm, bún, giá tươi, hai con tôm xẻ nửa, và một miếng thịt luộc mỏng như lưỡi lam. Tui cắn thử một miếng ăn không, thấy rau thịt gì cũng lạc, phải chấm tương đậu phộng mới vừa miệng (không biết ở VN người ta chấm nước mắm hay gì?). Ráng ăn chậm cách mấy thì giá chót ba phút sau cũng hết cả cuốn. Món này rất “nhẹ dạ”. 😛


    Kế tiếp đến chả giò. Thực đơn bảo chả giò này làm với bánh tráng. Haix. Tui sống ở VN 17 năm, lẽ nào không phân biệt được bánh tráng bột gạo với loại bột mì cán mỏng người Tàu dùng làm eggroll. “Bánh tráng” ở đây tuy mỏng nhưng đục như khí quyển Kim Tinh, đâu được trong như bánh tráng thiệt. Tui thấy chán vì bị xí gạt. Không lẽ không thể nào tìm được chả giò thiệt trên đất Mỹ hay sao?


    Món khai vị thứ ba: gỏi ngó sen tôm thịt. Nói là “khai vị” chứ hai người ăn rồi còn dư đem về được thêm một bữa. Nhân tiện nói luôn, gỏi VN khác salad trộn kiểu Mỹ. Người phục vụ không hỏi bạn thích loại sốt ăn kèm (dressing) nào, và bạn chẳng cần dặn họ chừa sốt riêng một bên. Gỏi không có Ranch hay bleu cheese làm tăng huyết áp, hay sốt dầu giấm (vinaigrette) chua gắt cổ. Món gỏi nào cũng đơn giản trộn với muối-chanh-đường. Những cọng ngó sen, cà rốt, hành tây xắt sợi, cả thịt heo thái mỏng dính và tôm xẻ nửa đều cùng một vị muối-chanh-đường hài hòa như nhau. Cái giòn giòn của ngó sen đi rất nhịp nhàng với cái mềm của thịt heo và cái bùi của đậu phộng giã nhỏ. Phải nói món gỏi có đủ chất cho một bữa ăn no. Nói theo kiểu người Mỹ thì món gỏi tốt cho sức khỏe.

    Món chính thì sao? Tụi tui gọi cơm tay cầm và bún thịt nướng.


    Đúng ra cơm tay cầm là cơm niêu, nấu và dọn luôn trong cái niêu đất, nhưng cơm tay cầm ở đây chỉ là cơm chiên dọn trong niêu, phần niêu thì nguội phần cơm nóng hổi. Muỗng đầu ăn thấy ngon, muỗng thứ hai thấy tươm dầu mỡ: nào cơm chiên, nào nấm đông cô chiên, nào lạp xưởng chiên, nào thịt gà chiên. Chẳng trách người ta dọn cơm kèm một chén nước canh. Cái niêu tuy nhỏ nhưng cơm béo quá nên thành niêu cơm Thạch Sanh: vừa ăn mấy muỗng đã chớm no, ngồi ăn ì ạch mãi không hết.


    Bún thịt nướng thì tui thèm lâu rồi. Một tô bún trắng, giá sống, dưa leo xắt sợi, vài miếng sườn heo cháy xém thơm lừng, một nhúm cà rốt và củ cải trắng ngâm chua, một chút đậu phộng rang giã nhỏ rắc trên mặt, thiệt nhiều nước mắm pha… Phải chi người ta cắt miếng sườn hơi dày hơn chút xíu, ướp hơi nhiều hơn chút xíu, nướng hơi lâu thêm chút xíu, là tô bún hết xẩy. Mà phải chi người ta cho con dao, chứ làm sao cắt miếng thịt bằng đũa đây?


    Nói chung nội gần Palo Alto thì tiệm này ăn được. Giá rẻ, và họ nhận thẻ tín dụng. Cũng không phải chờ lâu. Chỉ hơi phiền mấy bà chủ tiệm vừa so đũa vừa nói chuyện tự nhiên quá. Đành rằng lúc đó vắng khách và khách Tây không hiểu tiếng Việt, nhưng cái giọng Nam Kỳ oang oang bình phẩm hàng xóm làm sao du dương được. Mở nhạc có hơn không?


    Phở Vỉ Hoa Restaurant
    4546 El Camino Real Suite A12
    Los Altos, CA 94022
    Lunch for two: $21.81