Category: Miền Nam Việt Nam

  • Quà vặt từ tiệm bánh mì #15: Bánh quy


    Trong số hai trăm mấy mươi bài đã đăng, loạt bài Quà vặt từ tiệm bánh mì khiến tôi tốn nhiều thời gian nhất nhưng cũng là những bài tôi hăm hở viết nhất. Quà vặt là những thứ quà ít tiền, và bạn sẽ nói dĩ nhiên rồi, một cô sinh viên cao học làm sao có thể tiêu xài xa xỉ cho một bữa tối ở The Slanted Door, The French Laundry, hay Chez Panisse cây nhà lá vườn được. Ừ thì tiền lương của tôi có ảnh hưởng ít nhiều đến những buổi đi chợ, nhưng thành thật mà nói, tôi không còn hứng thú lắm với những nhà hàng hạng sang. Một bữa ăn ở một nhà hàng hạng sang có thể gây cảm giác chói lòa như một buổi bắn pháo hoa, nhưng cũng giống như pháo hoa, cảm giác đó tan biến rất nhanh chóng. Việc trộn lẫn những nguyên liệu hảo hạng hay lạ lùng với nhau cũng chính là trộn lẫn văn hóa ẩm thực của nhiều nước với nhau, để rồi giống như một ly sinh tố hỗn hợp không có vị gì rõ ràng, nét văn hóa của món ăn cũng đã nhàu nát. Trong khi đó, nếu tôi viết về một thứ quà quê đang dần mai một, tôi có thể mất mấy ngày tìm kiếm bằng Google cũng không thể chắc chắn rằng tôi đã biết hết các sự tích về nó. Những thứ quà ấy không đơn thuần là một mớ nguyên liệu trộn lẫn, chúng là một phần của một nền văn hóa. Ví dụ như tên gọi của một thứ bánh là một phần của một câu thành ngữ chẳng hạn.


    Suốt 25 năm trời tôi nói câu ““bánh ít trao đi, bánh quy trao lại” cả triệu lần, nhưng tôi chẳng biết mặt mũi cái bánh quy nó như thế nào cả. Nhiều người gọi cái bánh ngọt khô (tiếng Anh là cookie) là bánh bích-quy (hài âm từ “biscuit“) và nói cho gọn là bánh quy, nhưng cái bánh quy Tây Âu này và cái bánh ít của người Nam quá khác nhau để có thể được xếp theo kiểu đồng vai phải lứa. Hơn nữa, tôi đoán thành ngữ kia phải có mặt ở Việt Nam trước các món ăn Tây. Cái sự dốt của tôi cứ âm ỉ ngày này qua tháng nọ, đến hôm kia trong lúc lục lọi giữa một rừng bánh trái bày bán ở Alpha Bakery, tôi tưởng mình hoa mắt khi nhìn thấy một gói ba chiếc bánh tròn xanh biếc dán nhãn “bánh quy“.

    Chiếc nào chiếc nấy múp míp, đáy bằng phẳng, nằm ngay ngắn trên một miếng lá chuối cũng tròn, vẻ như cái mai rùa nằm trên cỏ ướt. Nếu nhìn kĩ ta có thể thấy cả những đường rãnh nhỏ gần mép mai. Ra vậy, “quy” trong “bánh quy” tức là “rùa”, và tên bánh gắn liền với hình dáng của nó.


    Nói về thành phần, bánh quy thật sự là một đứa em nhỏ hơn, tròn hơn, dẹp hơn của bánh ít: cũng bột nếp, bột năng, muối, đường, dầu ăn, và một cục nhân ngọt. Ngày xưa người ta làm bánh quy có phân biệt chấm đỏ hoặc chấm vàng trên “mai rùa” để biết nhân dừa hay nhân đậu, nhưng ngày nay xem ra chỉ có rùa dừa còn sống sót. Mỗi chiếc bánh gọn gàng và đầy đặn vừa khít một nắm tay em bé, người lớn cắn hai ba miếng, giật mình nhìn lại, ơ cái bánh dai dai ngòn ngọt sao mà chóng hết?


    Một đồng rưỡi ba chiếc. Tiện thể nhớ tìm mua luôn vài cái bánh gai, cùng họ bánh ít cả mà.

    Address: Alpha Bakery & Deli (trong Hong Kong City Mall)
    11209 Bellaire Blvd # C-02
    Houston, TX 77072-2548
    (281) 988-5222

    Bài trước trong loạt Quà vặt từ tiệm bánh mì: bánh da lợn

    Bài viết này sẽ góp mặt trong chuyên mục Delicious Vietnam #12 của tháng Tư, thực hiện bởi Anh, tác giả của trang blog A Food’s Lover Journey.

  • Phở Vỉ Hoa

    Cá với bạn là khi ra khỏi những khu vực đông người Việt trên đất Mỹ thì bất kì hàng quán Việt Nam nào cũng có tên bắt đầu bằng từ “phở”. Rồi thì người ta sẽ tưởng dân VN ăn mỗi món phở. Cũng phải, người Nhật chỉ ăn độc nhất sushi, và người Mỹ chẳng có gì ngoài hamburger.


    Phở Vỉ Hoa của Los Altos cách viện nghiên cứu SLAC mươi mười lăm phút lái xe. Mudpie từng ăn phở ở đây rồi nên lần này tụi tui gọi nhiều món khai vị và hai món chính. Bắt đầu là gỏi cuốn: bánh tráng nhúng nước cuộn rau xà lách, rau thơm, bún, giá tươi, hai con tôm xẻ nửa, và một miếng thịt luộc mỏng như lưỡi lam. Tui cắn thử một miếng ăn không, thấy rau thịt gì cũng lạc, phải chấm tương đậu phộng mới vừa miệng (không biết ở VN người ta chấm nước mắm hay gì?). Ráng ăn chậm cách mấy thì giá chót ba phút sau cũng hết cả cuốn. Món này rất “nhẹ dạ”. 😛


    Kế tiếp đến chả giò. Thực đơn bảo chả giò này làm với bánh tráng. Haix. Tui sống ở VN 17 năm, lẽ nào không phân biệt được bánh tráng bột gạo với loại bột mì cán mỏng người Tàu dùng làm eggroll. “Bánh tráng” ở đây tuy mỏng nhưng đục như khí quyển Kim Tinh, đâu được trong như bánh tráng thiệt. Tui thấy chán vì bị xí gạt. Không lẽ không thể nào tìm được chả giò thiệt trên đất Mỹ hay sao?


    Món khai vị thứ ba: gỏi ngó sen tôm thịt. Nói là “khai vị” chứ hai người ăn rồi còn dư đem về được thêm một bữa. Nhân tiện nói luôn, gỏi VN khác salad trộn kiểu Mỹ. Người phục vụ không hỏi bạn thích loại sốt ăn kèm (dressing) nào, và bạn chẳng cần dặn họ chừa sốt riêng một bên. Gỏi không có Ranch hay bleu cheese làm tăng huyết áp, hay sốt dầu giấm (vinaigrette) chua gắt cổ. Món gỏi nào cũng đơn giản trộn với muối-chanh-đường. Những cọng ngó sen, cà rốt, hành tây xắt sợi, cả thịt heo thái mỏng dính và tôm xẻ nửa đều cùng một vị muối-chanh-đường hài hòa như nhau. Cái giòn giòn của ngó sen đi rất nhịp nhàng với cái mềm của thịt heo và cái bùi của đậu phộng giã nhỏ. Phải nói món gỏi có đủ chất cho một bữa ăn no. Nói theo kiểu người Mỹ thì món gỏi tốt cho sức khỏe.

    Món chính thì sao? Tụi tui gọi cơm tay cầm và bún thịt nướng.


    Đúng ra cơm tay cầm là cơm niêu, nấu và dọn luôn trong cái niêu đất, nhưng cơm tay cầm ở đây chỉ là cơm chiên dọn trong niêu, phần niêu thì nguội phần cơm nóng hổi. Muỗng đầu ăn thấy ngon, muỗng thứ hai thấy tươm dầu mỡ: nào cơm chiên, nào nấm đông cô chiên, nào lạp xưởng chiên, nào thịt gà chiên. Chẳng trách người ta dọn cơm kèm một chén nước canh. Cái niêu tuy nhỏ nhưng cơm béo quá nên thành niêu cơm Thạch Sanh: vừa ăn mấy muỗng đã chớm no, ngồi ăn ì ạch mãi không hết.


    Bún thịt nướng thì tui thèm lâu rồi. Một tô bún trắng, giá sống, dưa leo xắt sợi, vài miếng sườn heo cháy xém thơm lừng, một nhúm cà rốt và củ cải trắng ngâm chua, một chút đậu phộng rang giã nhỏ rắc trên mặt, thiệt nhiều nước mắm pha… Phải chi người ta cắt miếng sườn hơi dày hơn chút xíu, ướp hơi nhiều hơn chút xíu, nướng hơi lâu thêm chút xíu, là tô bún hết xẩy. Mà phải chi người ta cho con dao, chứ làm sao cắt miếng thịt bằng đũa đây?


    Nói chung nội gần Palo Alto thì tiệm này ăn được. Giá rẻ, và họ nhận thẻ tín dụng. Cũng không phải chờ lâu. Chỉ hơi phiền mấy bà chủ tiệm vừa so đũa vừa nói chuyện tự nhiên quá. Đành rằng lúc đó vắng khách và khách Tây không hiểu tiếng Việt, nhưng cái giọng Nam Kỳ oang oang bình phẩm hàng xóm làm sao du dương được. Mở nhạc có hơn không?


    Phở Vỉ Hoa Restaurant
    4546 El Camino Real Suite A12
    Los Altos, CA 94022
    Lunch for two: $21.81